Văn hóa

Bí ẩn “hồn ma” trong ngôi nhà có 10 người điên ở Hải Phòng

Sự bí ẩn, cùng nỗi sợ hãi không chỉ khiến người dân ở đây tò mò về ngôi nhà “ma ám” số 57 ngõ 239 đường Đà Nẵng, TP Hải Phòng. Nhiều thầy địa lý, thầy cúng, thầy phong thủy, thậm chí cả thiền sư có tiếng đã tìm đến ngôi nhà này để trấn yểm nhưng tất cả đều lực bất tòng tâm.

Cho đến thời điểm hiện tại, nhiều người dân trong con ngõ 239 trên đường Đà Nẵng, thành phố Hải Phòng vẫn cảm thấy “rờn rợn”, mỗi lần đi ngang qua ngôi nhà vào buổi đêm. Sự bí ẩn, cùng nỗi sợ hãi không chỉ khiến người dân ở đây tò mò về ngôi nhà “ma ám” này. Mà thậm chí nhiều thầy địa lý, thầy cúng, thầy phong thủy, thậm chí cả thiền sư có tiếng đã tìm đến ngôi nhà này để trấn yểm, rồi cũng phải bỏ của chạy lấy người vì lực bất tòng tâm. Để rồi, những người sống trong ngôi “nhà ma” này, từng người một, cứ thế phát điên một cách đầy bí ẩn. Trước những thông tin đồn đoán về ngôi “nhà ma” hiện hữu ngay tại khu phố sầm uất, không thể không chú ý.

Bí ẩn trong ngôi nhà “ma”.

Căn nhà số 57, cùng những câu chuyện “ma ám”, có lẽ người dân ở cả khu phố Cầu Tre (quận Ngô Quyền, TP.Hải Phòng) này không ai là không biết. Bởi vậy, khi chúng tôi vừa mới hỏi thăm, thì những người dân ở con phố này đã nhốn nháo hẳn lên, người già thì xì xào, con trẻ thì chỉ trỏ. Thấy chúng tôi là người lạ, một người đàn ông nhỏ thó vội bước đến hỏi: “Các chú lại tìm về bắt ma cho nhà đó hả? Tôi khuyên thật nhé, các chú nên quay về thì hơn. Ở đây nhiều thầy về lắm rồi, có những ông còn khẳng định là chuyện trị “ma”, về cúng inh tỏi cả ngày, mà cuối cùng cũng có giải quyết được gì đâu. Các chú trẻ như vậy, chắc gì đã bắt được ma. Không khéo vào đó lại bị ma bắt lại cho đấy”, nói xong người đàn ông vội đưa ánh mắt hướng về ngôi nhà với vẻ sợ sệt. Nói chuyện với người đàn ông này, chúng tôi được biết ông tên là P, một người hàng xóm của bà Nguyễn Thị Nở, hiện là chủ nhân của ngôi nhà “ma ám”, và cũng là người duy nhất trong gia đình là một người “bình thường”.

Biết được ý định của chúng tôi, ông P từ thái độ nghi ngờ, chuyển sang lo lắng: “Gia cảnh nhà đấy khổ lắm, cuộc sống đói khổ, bệnh tật còn chưa giải quyết được. Đã vậy, trong đầu họ lại luôn bị ám ảnh bởi những hồn ma đeo đẳng. Mà tôi nói thật nhé, nếu các chú có ý định vào trong ngôi nhà đó thật, thì tôi khuyên các chú nên chuẩn bị sẵn mấy lá bùa mà phòng thân. Vào đó yếu bóng vía ma nó nhập cho thì khổ, lúc đấy không chỉ các chú khổ không đâu, mà gia đình lại khổ theo. Tôi nói thật đấy”, ông P nhấn mạnh, như thể sợ chúng tôi không tin những lời mình vừa nói ra vậy. Nghe ông P nói vậy, một cụ ông tên L, sống ở đây 60 năm cho biết: “Nhà số 57 xây từ năm Tết Mậu Thân, trải qua bao nhiêu đời chủ đến chúng tôi cũng còn không nhớ hết. Người ta sống được một thời gian lại bán tháo ngôi nhà ấy đi. Gia đình nào sống ở ngôi nhà ấy đều xảy ra những điều bất bình thường. Ba đời chủ gần đây thì hầu như đều có người điên cả. Nhưng nhà bà Nở là sống ở đây lâu nhất, gia cảnh nhà bà Nở cũng thương lắm, nhưng cũng chẳng ai dám vào trong nhà đó cả, nếu có nói chuyện cũng chỉ dám đứng ở ngoài cổng thôi. Đất đấy nghe nói có ma đấy, nó ám vào những người sống trong ngôi nhà khiến cho họ phát điên, phát khùng”, giọng ông L đầy vẻ sợ hãi.

Đi sâu vào con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, không khó để nhận ra ngôi nhà “ma ám” của bà Nở. Căn nhà rộng chừng 60-70m2 ở cuối ngách 9, cũ nát, lúp xúp, tường lở loang lổ, cổng sắt hoen rỉ, xộc xệch, ngôi nhà có vẻ hoang vắng lạnh lẽo lạ thường. Sau một hồi gọi cửa, một người đàn bà đầu tóc rũ rượi, áo quần xộc xệch vội vàng ra mở cửa đón khách. Trong nhà chỉ có bà và cô con gái út tên Bích, thấy chúng tôi cô gái vội vàng núp sau cánh cửa, đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ. Vừa bước chân vào nhà, cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến chúng tôi không khỏi rùng mình. Nắm chặt hai bàn tay lại với nhau để trấn an, đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà chúng tôi thấy trên bức tường loang lổ, là chi chít những lá bùa với nhiều hình thù kỳ quái. Như thể đoán ra được suy nghĩ của chúng tôi bà Nở nói: “Đấy toàn là những lá bùa hộ mệnh, dùng để đuổi tà ma mà các thầy pháp, cũng như các thầy cúng tìm đến nhà tôi để giúp trấn yểm đấy”.

Bà Nguyễn Thị Nở xót xa khi nói về những bí ẩn quanh ngôi nhà được cho là có “ma” của mình.

Theo bà Nguyễn Thị Nguyệt – Tổ trưởng tổ dân phố Cầu Tre cho chúng tôi biết: Trong 10 người con của bà, có 3 người bị thất lạc. 4 người được cơ quan nhà nước đưa đi chữa trị ở trung tâm dưới Vĩnh Bảo, trong đó có một người là Nguyễn Văn Đức đã chết được 4 năm vì uống nước nhà vệ sinh. Một người con trai của bà tên là Hậu hiện đang đi làm ở trong Miền Nam, giờ trong nhà chỉ còn bà và cô con gái út tên Bích. Hai người con sau cùng của bà Nở này tuy không phải đi chữa trị, nhưng hàng tháng vẫn phải dùng thuốc, vì bị mắc bệnh thần kinh phân liệt.
Theo bà Nở, thì gia đình bà đã chuyển về sống ở ngôi nhà này đã được hơn 20 năm. Cũng chính từ khi về đây, tại họa cứ thế liên tiếp ập đến với gia đình bà. Bà Nở chia sẻ: “Ngôi nhà gia đình bà ở là mua lại của một anh lái tàu biển quê Đà Nẵng rất giàu có. Anh ta mua ngôi nhà này cho vợ ở và thi thoảng về thăm vợ mỗi chuyến cập bến Hải Phòng. Mỗi lần về, anh ta lại mang về một nắm vàng, vợ đựng đầy ống bơ. Hai vợ chồng vàng đeo lủng liểng khắp người. Thế nhưng, một ngày, hai vợ chồng anh này nổi điên, mọi người ở đây đồn là họ bị ma ám. Lúc tỉnh táo, anh ta đã gọi vợ chồng bà đến, bán cho với giá bằng nửa tháng công bốc vác xi măng. Sau đó hai vợ chồng anh này chuyển đi đâu, giờ sống chết thế nào tôi cũng không rõ nữa”.

Không biết lời đồn có đúng hay không, hay là do nặng nợ truyền kiếp nữa. Nhưng số phận gia đình bà Nở từ khi chuyển đến sống trong ngôi nhà ở Cầu Tre này, thì tai họa cứ ập đến với những người thân trong gia đình bà một cách đầy bí ẩn. Còn chuyện thấy linh hồn người chết thì bà Nở thấy nhiều lắm, bà tâm sự: “Tôi không rõ lắm chuyện tâm linh, nhưng từ khi chuyển về ngôi nhà này sống, thỉnh thoảng trong giấc mơ tôi lại thấy cả một đoàn người, đông lắm, bộ đội có, tây đen cũng có, họ cứ đi rầm rầm quanh nhà. Người thì cụt tay, người cụt chân, máu me dính bê bết trên khắp cơ thể. Họ kêu gào đau đớn, nhiều người còn đòi tôi cho ăn, đòi tôi cho ngủ... Sau những lần đó tôi có kể lại cho chồng tôi nghe, nhưng ông ấy nói là tôi mê tín. Nhiều lúc tôi cũng muốn mua đồ ăn, đồ cúng về để thắp hương cho những vong hồn này lắm, nhưng khổ nổi nhà 10 đứa con, đến cái ăn còn không có huống chi nghĩ đến chuyện tâm linh”, nói rồi bà đưa tay gạt vội những giọt nước mắt vừa lăn dài trên hai gò mà nhăn nheo bất hạnh.

 

Lấy lại bình tĩnh, bà Nở cho chúng tôi biết thêm: “Sau nhiều lần tôi gặp ma trong mơ, họ đòi tôi không được thì họ quay qua dọa tôi. Tôi nhớ hôm đó có một người mặc áo trắng, nhưng da thì đen xì nói với tôi rằng: Nếu bà không trả lại nhà cho tôi, thì tôi sẽ làm cho các con bà phát điên, rồi từ từ mà chết. Quá sợ hãi, tôi giật mình tỉnh dậy thì biết là mình nằm mơ. Rồi tôi lại thiếp đi lúc nào không biết. Sau đó tôi lại thấy người đàn ông lúc trước cứ nắm tóc tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi sợ hãi khóc thét lên, thì người đàn ông này lại dùng tay chọc mạnh vào mạng sườn làm tôi đau đớn...Sau giấc mơ ấy, thời gian ngắn từ cái Lan là đến lượt Tâm, Dung, Đức... cho tới đứa cuối cùng là con Bích, đến hẹn lại lên, chừng tuổi đôi mươi là chúng nó giở chứng nói cười lảm nhảm, nhiều đứa điên khùng cởi quần áo đi khắp xóm nữa”, bà Nở vừa dứt lời, thì cô con gái tên Bích của bà, tự nhiên cười rú lên một cách đầy ma quái. Bà Nở chua xót: “Lúc nào nó cũng nghĩ nó bị ma nhập vào người, tội nghiệp nó mấy chú ạ. Bình thường không sao, nhưng khoảng 7-8 tháng nó lại phát bệnh một lần, tuổi tôi ngày càng yếu đi, không biết sau này ai sẽ chăm sóc cho nó nữa”.

Loạn thầy bắt “ma”

Thật khó có sự sợ hãi nào khủng khiếp hơn, khi một người mẹ dứt ruột đẻ tới 10 đứa con, con trai đẹp như tượng, con gái đẹp như hoa, đều bỗng nhiên lần lượt điên khùng. Chính bởi những điều lạ lùng này, mà câu chuyện về gia đình bà Nở cùng với những đứa con điên của bà, luôn là những câu chuyện khiến người dân ở khu phố vẫn phải xì xào bàn tán, mỗi lần có ai đó, hoặc có tổ chức nào đó tìm đến để nghiên cứu, hoặc hộ trợ gia đình. Những lúc đó, người dân phố Cầu Tre, cũng như bà Nở lại thêm một lần hi vọng, để rồi sau đó, lại là một nỗi thất vọng mới.

Chị Bích, con gái út của bà Nở ngồi lặng lẽ bên góc nhà.

Nhìn hình ảnh người đàn bà khắc khổ, bên nỗi đau đớn của những đứa con điên đang phải vật lộn với cuộc sống, với những nỗi ám ảnh ma quỷ hiện hữu trong căn nhà nhỏ, trống hơ, trống hoác. Có lẽ ít ai hình dung ra được, sự kiên cường của bà Nguyễn Thị Nở thủa ấu thơ, khi bà một thân một mình phải chống chọi với nạn đói khủng khiếp của những năm 45. Cái đói không quật ngã được bà, nhưng giờ đây sóng gió cuộc đời, bi kịch gia đình đã khiến cho người phụ nữ này không còn sức để chống đỡ, bà Nở bảo: “Sinh ra vào năm 1945, đói rạc cả tuần không chết, rồi về già, tự tử cũng vẫn không chết. Có lẽ các vị sư nói đúng, kiếp trước tôi nặng nợ nhân gian nhiều quá nên kiếp này phải trả nợ. Đất này vốn có ma quỷ đã sống ở đây nhiều đời. Thôi, tôi đành sống cho nốt kiếp khổ này để trả nợ!”.

Sau nhiều năm vật lộn với cuộc sống, với nỗi bất hạnh khi chứng kiến 10 người con lần lượt phát điên của mình, mà không có cách nào chữa trị. Đến năm 2002 sau cái chết đột tử của ông Phong chồng bà Nở, thì nỗi đau lại nhân lên gấp bội. Cũng từ đây, bao nhiêu câu chuyện được thêu dệt, được đồn thổi xung quanh ngôi nhà của bà. Mọi người nói nhiều hơn đến chuyện ma trước đây bà mơ thấy, nhiều người còn cho là gia đình bà đang sống trên một ngôi mộ tập thể (?), rồi không biết thông tin từ đâu, hàng trăm thầy cúng, thầy đồng, pháp sư ở khắp mọi nơi tìm về nhà bà, họ đến đây cũng chỉ với mục đích duy nhất đó là “bắt ma” trừ tà.

 

Bà Nở kể: “Tôi không nhớ là có bao nhiêu thầy tìm về đây để trừ ta ma giúp chúng tôi, nhưng gần đây nhất tôi nhớ có bà Đồng ở Đông Khê có đến nói đất nhà tôi hiện nay có 306 con ma, rồi bà ấy cúng giải hạn nguyên một ngày, sau đó thì không thấy quay lại nữa. Bẵng đi một thời gian thì lại xuất hiện thầy Từ ở chợ Đà Nẵng đến trấn yểm những lá bùa lên tường nhà tôi, sau đó thầy còn đóng 7 cái đinh vào các góc nhà, góc vườn để trừ tà. Thầy Từ vừa đóng đinh được hôm trước, thì khoảng 3 hôm sau có một cô đồng trẻ tìm đến nhà tôi đòi đuổi ma giúp, sau đó cô ấy lại đòi gỡ mấy lá bùa của thầy Từ đi, rồi dán thêm mấy lá bùa mới...thật sự giờ đây tôi thấy hoang mang lắm”.

Thầy cúng thì cứ cúng, những đứa con của bà bị điên thì cứ bị điên. Họ chẳng chế ngự được cái điên rồ triền miên trong ngôi nhà này. Nỗi đau đớn bà vẫn phải gánh chịu, nỗi đau ấy khiến bà chai lì, bà bình thản và cam chịu đón tin dữ như một sự tất yếu. Trước những bi kịch của gia đình bà Nở, hàng loạt các cơ quan chức năng đã vào cuộc. Những đứa con bị điên nhất của bà đã được thăm khám, và đưa đi chữa trị tại trung tâm dành cho những người mắc bệnh tâm thần ở Vĩnh Bảo. Tài sản duy nhất của bà bây giờ là mấy cuốn sổ chứng nhận các con bà bị bệnh tâm thần. Bà bảo, nhờ mấy cuốn sổ ấy mà con bà được nhà nước trợ cấp. Số tiền trợ cấp ấy tuy ít ỏi, nhưng cũng giúp bà vơi bớt gánh lo toan. Tuy vậy, mấy năm nay, thấy lưng mỏi, chân đau, bà biết, bà chẳng còn sống được bao lâu nữa. Khi về với tổ tiên, với bà thì coi như trút hết muộn phiền, nhưng bà lo cho các con của mình lắm. Không biết chúng sẽ bấu víu vào đâu khi lơ ngơ trên cõi đời này. Ngôi nhà đáng giá tiền tỷ bỗng dưng hiu quạnh, bị người đời xa lánh bởi lời đồn ma ám. Những con bà tại sao lại bỗng dưng lần lượt phát điên, cũng không ai giải thích được. Đến lúc này, tất cả đều được đổ lỗi cho một thế lực siêu nhiên, và đó chính là “ma”.

Trao đổi với TS Vũ Thế Khanh - Tổng giám đốc Liên hiệp UIA, người trực tiếp tham gia khảo nghiệm và là chủ nhiệm của chương trình nghiên cứu khả năng đặc biệt của con người, ông cho biết: “Tôi không tin có ma quỷ trong ngôi nhà đó. Ngay cả các thầy bói, thầy cúng, thầy pháp đến xem đất nhà bà Nở, mỗi người phán một kiểu. Người bảo do kiếp trước gây tội ác, người bảo do hồn ma người Trung Quốc, người bảo có vong, người bảo không có vong hồn gì… Tôi tin rằng, căn bệnh tâm thần của 10 người con nhà bà Nở là bệnh lý di truyền. Ngoài ra, do áp lực đồn đại ghê gớm quá khiến những người sinh sống ở đó khiếp sợ, bị ảnh hưởng thần kinh, dẫn đến tâm thần. Điều cần thiết là ổn định tâm lý những người trong gia đình đó và đặc biệt là phải điều trị cho họ bằng thuốc men do bác sĩ chuyên khoa chỉ định”.

Nên đọc
Theo Ngày nay
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo