Tin tức - Sự kiện

Thương bé 3 tuổi không cha, bị đục thủy tinh thể và tim bẩm sinh

Kết quả của một mối tình ngang trái, sinh ra thiếu tháng, thiếu cân lại mắc phải căn bệnh đục thủy tinh thể và tim bẩm sinh, tưởng như con không được làm người…Trong vòng tay người bà ngoại nghèo khó, với con mỗi ngày qua đi là một cuộc chiến với số phận nghiệt ngã .

Tiếng ru ầu ơ buồn não lòng của bà ngoại trẻ (chị Dương Thị Bích, 45 tuổi), càng làm cho tiết trưa đầu Đông ở cái xóm nghèo miền núi càng thêm hiu quạnh. Tiếp chúng tôi trong căn nhà tuềnh toàng, trống huếch thiếu vắng  bàn tay đàn ông, kí ức về quãng đời trôi nổi, long đong lận đận của “Thân gái mười hai bến nước” ùa đến, khiến chị Bích nghẹn lời.

Bé Võ thành Minh, 3 tuồi bị đục thủy tinh thể và mắc tim bẩm sinh.
Bé Võ thành Minh, 3 tuồi bị đục thủy tinh thể và mắc tim bẩm sinh.

Bé đang được bà ngoại nuôi dưỡng, vì không có tiền chữa trị nên bệnh của bé Minh hiện ngày càng trầm trọng.
Bé đang được bà ngoại nuôi dưỡng, vì không có tiền chữa trị nên bệnh của bé Minh hiện ngày càng trầm trọng.

Gần 20 năm trước, bắt đầu từ cuộc hôn nhân gượng ép, cuộc sống gia đình không hạnh phúc, chị Bích phải bồng bế 2 đứa con còn đỏ hỏn từ trong Nam về nương nhờ người mẹ già tại thôn Tè, xã Song Vân, huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang. Một mình chèo chống, vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi dạy 2 đứa con, với cô chị lớn và đứa con trai nhỏ vốn ngờ nghệch không được như những  đứa trẻ cùng trang lứa.

Không có tiền phẫu thuật tim nên hiện tại bé thường hay bị ngất xỉu, tính mạng thường xuyên bị đe dọa.
Không có tiền phẫu thuật tim nên hiện tại bé thường hay bị ngất xỉu, tính mạng thường xuyên bị đe dọa.

Mải lo kiếm sống, chị quên bẵng là đứa con gái đã lớn, và đâu biết nó sớm có người yêu, rồi khi chị để ý đến thì cái bụng của nó đã khá lớn. Họ hàng có người biết khuyên chị đưa con gái đi ‘bỏ”. Dù lường trước bao khó khăn sẽ chờ đón mẹ con chị ở phía trước, nhưng chị vẫn quyết tâm giữ lại đứa cháu này, chị bảo: “ Cũng là một mạng người sao lại nỡ bỏ đi…”. Thằng bé sinh non chỉ nặng có 1,2 kg, phải nuôi mấy tháng trong lồng kính. Đó cũng là quãng thời gian cơ cực mà chị không thể nào quên, khi vừa chạy vạy chăm cháu trong viện, chăm con gái bị hậu sản và chăm sóc đứa con trai bị ngã gãy chân…

Hình ảnh bé Minh dò dẫm tìm đường đi khiến mọi người không khỏi chạnh lòng thương xót.
Hình ảnh bé Minh dò dẫm tìm đường đi khiến mọi người không khỏi chạnh lòng thương xót.

 

Dường như thằng bé này ngay khi ra đời đã phải gánh chịu những nỗi đau đớn, cay đắng của người đời… Chị Bích như chết đứng, khi được bác sĩ thông báo bé Minh bị đục thủy tinh thể và tim bẩm sinh. Bác sĩ bảo, để bé lớn thêm chút nữa  rồi mới có thể làm phẫu thuật được, chị chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong, động viên con gái. Rồi lại lăn lộn, làm đủ mọi việc có thể, nhưng đến nay chị vẫn không thể có cách nào kiếm đủ tiền để đưa cháu ngoại lên Hà Nội thăm khám, chữa trị tiếp được. Nghĩ đến đó chị lại bưng mặt nức nở: “Em biết như vậy là có tội với cháu, nhưng em cũng chẳng còn phải biết làm sao nữa…”

Bệnh tật bẩm sinh hành hạ, bé Minh lại thiếu thốn tình mẫu tử.
Bệnh tật bẩm sinh hành hạ, bé Minh lại thiếu thốn tình mẫu tử.

Mong mỏi có chút tiền để đưa con đi chữa bệnh, khi bé Minh còn chưa cai sữa, người mẹ trẻ (em Võ Thị Kiều, năm nay 21 tuổi)  đành để con cho bà ngoại chăm sóc, một mình lên thành phố Bắc Giang  kiếm việc làm thuê. Công việc vất vả lại thù lao thấp nên cả tháng Kiều chỉ dám về quê 1 lần thăm con. Nhưng số tiền kiếm được hàng tháng cũng chỉ đủ trả tiền lãi nợ và mua cho con vài hộp sữa, mơ ước có đủ tiền cho con làm phẫu thuật ngày một xa vời!... “Thằng bé nó nhớ mẹ lắm, chiều nào nó cũng bắt bà bế ra ngõ ngóng mẹ về…”, chị Bích nói rồi sụt sùi đưa vạt áo lên lau nước mắt.
Nhìn đứa trẻ 3 tuổi mò mẫm, dò dẫm từng bước men theo tường nhà mốc xỉn, tôi không khỏi chạnh lòng thương cảm, đưa tay ra trước mắt con, thì chỉ còn mắt trái là còn một chút ít phản xạ. Chị Bích cho biết mắt bé càng ngày càng mờ đi và giờ gần như không nhìn thấy gì nữa cả, bé cũng không thể đi đứng bình thường. Căn bệnh tim cũng ngày một nặng hơn, nhiều lần bé ngất xỉu cơ thể tím tái đi, may mà có trạm y tế xã ở gần, chứ không thì bà chẳng còn được nhìn thấy cháu nữa.

Thương cháu vô cùng, nhưng người bà ngoại này cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa…
Thương cháu vô cùng, nhưng người bà ngoại này cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa…

Anh Dương Văn Long, Phó chủ tịch UBND xã Song Vân ái ngại chia sẻ: “Nhà chị Bích là hoàn cảnh đặc biệt khó khăn trong xã nhiều năm nay. Có chương trình hỗ trợ gì địa phương đều ưu ái dành cho gia đình chị ấy cả, nhưng nói thật ngân sách có hạn nên chỉ đỡ được phần nào thôi. Nhìn thằng bé như vậy tội quá! Qua đây chúng tôi cũng khẩn thiết kính mong quý báo, cùng các nhà hảo tâm trợ giúp cho cháu sớm được đi chữa trị…”
Có lẽ đói và nhớ mẹ mà bé Minh cứ ngậm đầu ti giả, rồi rờ rẫm lần mò ra ngoài hiên nhà ngóng mẹ. Thấy động con ngước mắt lên theo phản xạ, đôi mắt kia sao không trong veo như mắt trẻ thơ!? Cái miệng mếu xệch với đôi môi tím ngắt. Nhìn con khoảnh khắc ấy trái tim tôi như se lại, con nào có tội tình gì đâu!? Trước đôi mắt đáng thương kia sẽ mãi là màu đen tăm tối, và trái tim bị lỗi của con còn đập được bao lâu nữa nếu không sớm nhận được sự cứu giúp của cộng đồng!...

 

Trước đôi mắt đáng thương kia sẽ mãi là màu đen tăm tối, và trái tim bị lỗi của con còn đập được bao lâu nữa nếu không sớm nhận được sự cứu giúp của cộng đồng!..
Trước đôi mắt đáng thương kia sẽ mãi là màu đen tăm tối, và trái tim bị lỗi của con còn đập được bao lâu nữa nếu không sớm nhận được sự cứu giúp của cộng đồng!..

Theo báo Dân Trí
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo