Văn hóa

Gia Bảo: 'Tôi nhận hết lỗi vì mang tiếng người chồng vô tâm dễ chấp nhận hơn người vợ ngoại tình'

Gánh nặng duy trì truyền thống nghệ thuật của gia đình, gánh nặng kinh tế vì nuôi con và cả gánh nặng dư luận khi bị thêu dệt hình ảnh người chồng vô tâm vũ phu, người cha không tốt đã khiến Gia Bảo mệt mỏi cùng cực.

Các cặp đôi sao Việt được fan giục "săn chuột vàng" năm 2020 / Sao Việt vi vu du lịch, fan lo ngại hỏi "khẩu trang đâu"

"Ngày xưa, tôi chỉ biết bác Hữu Châu chặn đường làm của tôi nên tôi buồn, tôi hận"

Chào Gia Bảo, anh đang là nghệ sĩ trẻ nhiệt tâm làm tuồng cho cải lương có đất diễn nhất. Bên cạnh đam mê, bên cạnh yếu tố nghệ thuật còn là chuyện kinh tế, đó cũng là cả một bài tính về việc kéo khán giả đến với cải lương không?

Chính xác. Mở một tiệm ăn nấu thật ngon, không có khách cũng chết. Tôi cũng vậy, tôi làm những cách để có khách. Vấn đề đó rất nan giải và rất nhiều người vẫn không làm được. Một phần do mối quan hệ của tôi nhiều và tôi làm nhiều lĩnh vực. Ban đầu, tôi mời nhiều người cũng lo sợ nhưng tôi nói tôi tin họ làm được. Tôi làm cho mọi người có lòng tin nên họ dám nhận lời và khi vào vở diễn, mọi người đều làm được. Ví dụ như cô Hồng Đào đã hát được cải lương, môn nghệ thuật trước giờ cô chưa bao giờ thử và cũng chưa ai khai phá được điều đó. Trước khi cô tập, cô rất sợ nhưng khi đã làm được, chính cô nói: “Cô không nghĩ cô hát được cải lương". Ông Tổ cho tôi thấy được điều đó so với những người bầu cải lương khác, họ chỉ chọn những người họ biết trong lĩnh vực cải lương, còn tôi làm đa dạng lĩnh vực nên phạm vi của tôi rộng hơn và dễ tính hơn. Đối với tôi, từ vai lớn đến vai nhỏ, không có vai nào tôi không tính, không có vai nào tôi mời đại, ngay cả những vai nhỏ nhất cũng trong sự tính toán của tôi. Khán giả ủng hộ tôi vì kể cả những vai nhỏ nhất cũng có thể là ngôi sao. Trong vở “Nửa đời hương phấn", chị Tú Sương là NSƯT, đang là đào chính lừng lẫy, tôi mời chị ấy đóng vai ni cô, bước ra nói 2 câu rồi đi vào, chị ấy vẫn nhận. Tôi được những anh chị lớn thương tôi, vai nhỏ hay vai lớn họ vẫn làm. Họ biết khi tôi đã mời họ nghĩa là tôi đã tính cái gì đó rồi, không phải mời tào lao nên họ tin tôi. Tôi có mời họ vào vai nào họ cũng nhận lời vì các cô chú lớn đóng vai chính, họ đóng vai nhỏ vậy cũng đúng nhưng được góp phần với các cô chú đó là một kỷ niệm. Chị Hương đóng “Nửa đời hương phấn" chỉ có 3 câu thoại nhưng chị nói đó là kỷ niệm không quên vì được đóng với chú Thanh Sang… Bây giờ, những người đó đã mất, những DVD đó mãi là kỷ niệm.

Gia Bảo
Gia Bảo

photo1538558991937-1538558991937537302355-ngoisao.vn-w660-h410 11

Anh từng chia sẻ anh hát cải lương bị gia đình không thích?

Không phải không thích, gia đình tôi có truyền thống hát cải lương nên không phải không thích. Ông nội tôi nói tôi hát phải hát đàng hoàng, hát tào lao là không được. Người khác có thể hát tào lao nhưng tôi không được hát như vậy vì gia đình tôi là gốc cải lương, không được hát bậy bạ. Hát bậy bạ không ai xem ra gì, bản thân người trong gia đình hát không nghiêm túc, sao những người khác hát. Đó cũng là áp lực nên tôi rất khó về cải lương. Sau này khi tôi đi làm giám khảo cũng vậy, hát cải lương phải hát đàng hoàng. Au hát bậy tôi sẽ góp ý thẳng, sai một chữ tôi cũng góp ý thẳng vì cải lương không được hát sai một chữ nào. Không phải gia đình tôi cản trở, gia đình muốn tôi nếu hát, phải hát nghiêm túc. Đó cũng là cái tôi thử sức, không phải nghề chính của tôi. Bây giờ rất nhiều vở cải lương mời tôi tham gia, đặc biệt nếu tôi làm, tôi sẽ không đóng. Nếu người khác làm, tôi sẽ đóng.

Chính điều đó nên nghệ sĩ đến với tôi và thương tôi. Thương tôi vì tôi làm nhưng không đóng, tôi yêu cải lương nên tôi làm. Còn những người khác làm để họ đóng chính, như vậy không phải yêu nghệ thuật. Họ đang yêu bản thân họ trong nghệ thuật. Tôi làm cho mọi người đóng như vậy tôi hạnh phúc rồi. Tôi làm xong công việc, tôi xuống ghế khán giả, ngồi xem, đắm chìm trong thế giới đó và tôi sướng vô cùng. Khi nào nghệ sĩ ép tôi đóng, tôi mới đóng, bình thường tôi sẽ không. Tôi cảm thấy tôi rất nhỏ bé, các cô các chú đóng quá hay, tôi không là gì, tôi vô đóng tôi sẽ cảm thấy không có cửa.

 

Ước mơ tiếp nối gia đình trong dòng suy nghĩ của anh đã có những thay đổi ra sao?

Tôi chưa bao giờ thay đổi, từ nhỏ tôi đã mê. Tôi là cháu đích tôn nên từ khi sinh ra, ông nội cưng tôi kinh khủng. Lúc đó ông nội tôi đang là hàng đầu, đệ nhất danh ca Việt Nam, tôi mới 1 tháng tuổi đã được ông nội ẵm đi tất cả sân khấu. 1 tuổi tôi đã đi diễn với ông nội, 2 tuổi đã diễn “Trong nhà ngoài phố", sau đó ông nội không cho tôi đi hát nữa, ông bảo tôi đi học, cấm không cho đi diễn, đi quay để đi học. Đến lớp 9 tôi mê quá, ráng học cho giỏi để cuối tuần được ông nội dẫn đi xem hát. Niềm vui của một đứa con nít là cuối tuần được dẫn đi chơi nhưng tôi chỉ mê đi xem hát thôi. Ông nội dẫn tôi đi đến tất cả sân khấu, chương trình gì ông cũng dẫn tôi đi theo và ông biết tôi mê lắm. Từ nhỏ tôi đã mê rồi, hết lớp 9 tôi nghỉ học vì mê quá chịu không nổi, tôi vào trường Sân khấu. Trường Sân khấu khi đó vẫn nhận trung cấp, học hết lớp 9 sẽ vô được, tôi là lớp cuối cùng của trung cấp. Từ đó tôi bắt đầu theo nội, nội cho tôi đi hát, ông nói: “Nếu con có đam mê, ông nội đồng ý cho con vô nghề". Tuy nhiên người đầu tiên xin cho tôi đi hát là chú Phước Sang. Vở đầu tiên tôi đóng trên sân khấu Sài Gòn là “Khi đàn ông có bầu", vào Tết năm 2002, trong đó có vai chú bé bán báo. Lúc đó chú Sang xin cho tôi đóng và được ông nội nhận lời. Tôi bắt đầu đóng từ năm 2002 và đến bây giờ đã được 18 năm rồi, năm nay tôi làm bầu chẵn 10 năm. Áp lực rất lớn vì hồi xưa tôi chỉ suy nghĩ rằng yêu nghề nên cố gắng. Nhiều người nói tôi không làm được gì, gia đình lấy hết rồi vì thường không có gia đình nào thành công liên tục mấy đời như vậy. Thường người ta nói cha được, con sẽ không được, anh được, em sẽ không được, từ ông cố tôi là ông Năm Nghĩa, người viết ra bài Vọng Cổ, bà cố là bà bầu Thơ, tiếp theo là bà Thanh Nga, ông nội, tiếp theo có bác Hữu Châu, Hữu Lộc, Hoài Linh, Hùng Loan, thế hệ kế tiếp có tôi, đến nay đã 4 đời và nếu tới đời con nữa sẽ là 5 đời. Hồi xưa nhiều người nói gia đình tôi toàn thành danh, lại là danh tốt, làm sao tôi có cửa lên. Tôi cũng lo, cũng buồn nhưng cũng kệ, cứ đam mê và cố gắng như một chú kiến, tha lâu đầy tổ. Đâu ngờ tôi lại có ngày nổi tiếng, tôi cứ ráng cố gắng như vậy, 7 năm tôi đóng quần chúng ở các sân khấu, đi múa đám cưới để kiếm sống.

14 tuổi tôi vô nghề đã tự đi kiếm tiền, không xin tiền gia đình nữa. Tôi muốn tự thân vận động. Lúc đó tôi đi diễn, được 60 ngàn một suất diễn, phải sống nên đi múa đám cưới mỗi đêm nếu không đi diễn kịch, được 50 ngàn. Phim ảnh ai kêu tôi cũng đi, 7 năm trời tôi như vậy. Những người bạn của tôi thời điểm đó lên hết rồi. Tôi vô nghề sớm, lúc đó tuổi tôi lỡ cỡ 14, 15 nên không vào vai gì được, thời điểm đó cũng không có chương trình dành cho tuổi mới lớn cả. Hồi xưa người ta rất ít đụng đến những vấn đề nhạy cảm. Tôi không có gì để làm, đóng phim chỉ đóng những vai nhỏ nhỏ, quần chúng thôi. Trong một bộ phim “Gọi giấc mơ về", tôi cũng có đóng nhưng là đóng vai quần chúng. Huỳnh Đông, Minh Hằng, Ngân Khánh, Bá Thắng… đều là bạn tôi nhưng tôi lại bước vào một bộ phim bạn tôi đóng vai chính, tôi lại đóng quần chúng. Khi cắt máy sẽ có người ra che dù cho những vai chính, còn tôi chỉ đứng ngoài nắng. Điều đó không làm tôi buồn, điều đó khiến tôi luôn nghĩ phải cố gắng một ngày nào đó được người ta che dù. Đến một ngày tôi nổi tiếng, tôi đi đóng phim được mọi người che dù cho, tôi lại cảm thấy ngại. Tôi đòi tự cầm dù nhưng anh thiết kế nói không được, nếu anh ấy không che dù cho tôi, anh ấy sẽ bị đuổi nên cuối cùng tôi nói cả hai người cùng cầm. Tôi rất ngại khi người ta phục vụ cho tôi, nhiều nghệ sĩ như Huỳnh Lập cũng hay hỏi tôi tại sao không tìm trợ lý, làm gì cũng tự làm, xách ghế cũng tự làm, mua nước hay là gì cũng mình tôi làm. Thứ nhất tôi không quen người ta phục vụ tôi, tôi nghĩ tôi chưa đến nỗi đó. Nếu cỡ chú Hoài Linh, chú Thành Lộc, có tuổi và làm việc rất nhiều mới cần trợ lý, còn tôi không cần. Tôi phải lo cho con tôi, thay vì 7, 8 triệu mỗi tháng cho lương của người khác, tôi sẽ lo cho con tôi.

1530234018-254-chieu-cao-va-tieu-su-cua-gia-bao-7-1530217818-width720height480-ngoisao.vn-w720-h480 9

8-f18db-ngoisao.vn-w500-h374 8

Anh là cháu đích tôn của đệ nhất danh hài Việt Nam, ông anh thì anh nhờ. Tại sao anh lại ngại trong khi rất nhiều người thật sự nhờ tên tuổi của cha mẹ, ông bà để đi lên?

 

Gia đình tôi có một suy nghĩ khác, từ ông nội đến bác Châu cũng vậy. Có người đến mời tôi đóng vai chính, bác Châu không cho. Hồi xưa tôi giận lắm, tôi không hiểu tại sao bác Châu lại làm như vậy với tôi, bác cháu sao lại đối xử với nhau như vậy, trong khi vai diễn đó người ta mời tôi, tôi không đi xin. Lúc đó tôi buồn lắm, hồi xưa kiếm vai lớn không ra, đóng vai lớn lại có tiền nữa. Lúc đó bác cũng không thèm giải thích, tôi có ghét bác cũng kệ tôi. Sau này tôi mới biết bác nói với người ta rằng: “Để cho nó học, nó đang học trường Sân Khấu, nó chưa có nghề gì, đóng chính sẽ hư". Đúng thật tính tôi hồi xưa rất dễ hư, cha mẹ tôi chia tay sớm, 10 tuổi tôi đã không cha không mẹ, mẹ ở một nơi, cha ở một ngã, không ai ở gần tôi. 14 tuổi ông nội thương nên cho vô nghề, tôi đi theo ông nội để chở ông nội đi diễn, tôi đi theo mười mấy năm trời chỉ để chở ông nội đi, tôi được học cái này, cái kia từ ông nội. Bác Châu nói tôi không biết cái gì mà đòi diễn, phải học. Sau này, tôi mới hiểu ra vấn đề, nếu học chưa đủ, lên đóng chính lỡ có gãy sẽ gãy luôn, không bao giờ có đường trở lại, người ta sẽ không bao giờ mời lại nữa. Khi đó, tôi chưa biết những điều đó, tôi chỉ biết bác chặn đường làm của tôi nên tôi buồn, tôi hận.

Lớn lên rồi tôi mới hiểu, đó là lý do tại sao khi lớn, bác cháu gần nhau. Khi vào trường học, tính tôi đằm lại. Hồi xưa tôi chảnh choẹ, cứ nghĩ mình là cháu Bảo Quốc. Được tính ông nội và tính bác Châu không bao giờ xin người ta cho tôi làm. Tôi cứ chở ông nội đi làm, nếu người ta có ai mời tôi đi đóng, ông nội cảm thấy được, ông sẽ cho. Không bao giờ có chuyện ông xin cho tôi một vai nào, cũng nhờ điều đó nên bây giờ tôi mới tự đứng bằng đôi chân của tôi được. Nếu tôi cứ sống dựa vào ông, 5 năm nay tôi đã xong rồi vì ông nội tôi đi Mỹ rồi. Tôi đã tự đứng được bằng đôi chân của tôi nên tôi vẫn sống phây phây. Càng ngày tôi càng nổi tiếng hơn, ông nội rất mừng vì điều đó. Lúc ông nội về Việt Nam, thiếu người nên ông kêu tôi diễn cùng, diễn với ông, ông khen tôi lên nghề lẹ. Diễn tấu hài tay đôi khó lắm, ông không nghĩ tôi đủ cơ diễn tấu hài cùng ông. Diễn kịch hàng đêm lên tay nghề rất nhanh nên đến bây giờ, tôi vẫn bám theo sân khấu kịch, mỗi đêm diễn mấy trăm ngàn. Có khi tôi bỏ một đêm sự kiện mấy chục triệu chỉ để diễn sân khấu mấy trăm ngàn. Cái nghề hoạt động thường xuyên sẽ giỏi, nếu ngưng một thời gian sẽ lục nghề, tấu hài mà không diễn kịch cũng dễ lục nghề. Diễn kịch có thể một ngày tôi đóng hai, ba vai khác nhau, suất chiều tôi đóng vai khác, suất tối tôi đóng vai khác, một ngày tôi được biến đổi nhiều vai diễn.

chia-tay-vo-cu-thanh-hien-chua-lau-lu-hoang-gia-bao-bat-ngo-tuye-2fe3cf-ngoisao.vn-w550-h453 5

gb1-nb-ahvf-1496513696900-41-0-453-665-crop-1496513702837-ngoisao.vn-w660-h409 4

Anh không thành danh về giọng hát nhưng anh tạo ra niềm tự hào làm sống lại những vở cải lương và tái hiện lại những điều bây giờ sân khấu cải lương hiếm có người nào làm được. Khi gia đình anh, nhất là ông nội anh, một người cây đa cây đề trong nghề, ông nội anh và anh có chia sẻ gì không?

 

Tôi mừng khi tôi có được điều này. Thường người ta nối nghiệp gia đình, nối nghiệp một người, còn tôi nối nghiệp được cả 4 người trong gia đình tôi. Ông nội tôi là nghệ sĩ hài, người ta biết đến tôi nhiều nhất cũng là một nghệ sĩ hài. Bà ba tôi là nghệ sĩ cải lương và tôi cũng đóng cải lương, tôi đã đạt huy chương bạc của cải lương trong năm ngoái tại Liên hoan Sân khấu toàn Quốc. Lần đầu tiên tôi đạt huy chương bạc và từ đó đến nay tôi đóng cải lương rất nhiều, tôi được mời rất nhiều. Tôi cũng nối nghiệp bà cố bầu Thơ, làm bầu và nối nghiệp bác Hữu Châu làm kịch nói. Tôi viết tuồng được nghĩa là tôi cũng nối nghiệp được ông cố tôi, ông Năm Nghĩa. Tôi dựng được nên hầu như tôi nối nghiệp được hết cả gia đình tôi. Tôi cũng làm đạo diễn được, có thể nói những điều đó có trong máu tôi rồi, thật ra tôi cũng chưa học. Tôi từng dựng gameshow và mấy vở sân khấu, đó là kinh nghiệm để tôi có thể dựng được, thật ra tôi vẫn chưa học nhiều, bây giờ mọi người vẫn hay gọi là đạo diễn. Vở “Lan và Điệp" vừa rồi do tôi dựng, dựng theo một cái nhìn mới. Tôi lật vấn đề lại trên nền của cái cũ, tôi dặm thêm những cái mới và thành công vì nó vẫn tươi trẻ. Trong bình rượu, cũ nhưng vẫn có bình mới. “Lan và Điệp" thành công kinh khủng, tôi sướng vô cùng. Từ một bản audio tôi dựng lại với áp lực rất lớn, từ một vai để đời của cô Thanh Kim Huệ và chú Chí Tâm, cuối cùng tôi hạnh phúc khi họ thăng hoa và khán giả khóc. Khán giả ở dưới vỗ tay theo từng câu hát, vọng cổ vỗ tay là bình thường, ở đây vỗ tay trong lòng câu. Cô Thanh Kim Huệ đứng trên khóc thôi nhưng khán giả vẫn ở dưới vỗ tay rần rần, sướng vô cùng. Những gì tôi làm được bằng cái tâm của tôi đã truyền được hết với khán giả. Làm xong chương trình ai cũng thương tôi, cô Thanh Kim Huệ và chú Thanh Điền nhận tôi làm con nuôi, anh Vũ Luân nói: “Anh nhìn Bảo làm anh thương lắm, bởi vì em là đứa duy nhất làm cải lương không đóng vai chính, vai lớn dù em đóng được. Em dư sức đóng nhưng không đóng là điều đáng nể". Tôi đóng bên đoàn Vũ Luân toàn đóng hài chính, toàn đóng vai lớn. Trong khi người ta làm để người ta đóng, kiếm tiếng, còn tôi chỉ làm MC, ra chào khán giả, vô tuồng tôi lại không đóng. Trong vở “Lan và Điệp", tôi dư sức đóng vai bếp Sạc nhưng tôi không đóng, tôi mời Minh Nhí đóng. “Đời cô Lựu" vai ông thợ Bạc, tôi dư sức đóng, đóng chung với những nghệ sĩ gạo cội còn đẩy được giá trị của tôi nhưng tôi vẫn không đóng. Gia đình tôi có lòng tự trọng, tự ái rất cao, hồi xưa ông nội tôi không xin cho tôi đóng cũng vì nếu đẩy con cháu đóng mà người ta không nhận, như vậy quê lắm. Gia đình tôi không bao giờ muốn bị vào trường hợp đó, chỉ trường hợp người ta cần, người ta mời, giá tiền sẽ khác, xin tham gia giá tiền sẽ khác.

Ông nội tôi dạy tôi từ xưa đến nay, đừng bao giờ bỏ tiền ra mua giải thưởng, mua khán giả hay mua những điều hư ảo. Nếu bước đầu mua một giải thưởng, sau này thành danh thật có bao nhiêu giải thưởng khác, nhìn lại giải đầu là giải mua như vậy mất hay, cuối cùng đoạt bao nhiêu giải thưởng khá cũng không nói lên được gì khi giải thưởng đầu tiên phải đi mua. Từ năm 2010 - 2011 tôi đã được đề cử giải Mai Vàng, tôi đứng chung top với Thành Lộc, Hoài Linh, Hồng Vân… Năm 2010 tôi vô top 3 chung với Hồng Vân, Hoài Linh. Năm 2011 tôi vô top 5 cùng Hoài Linh, Chí Tài, Thu Trang, Hồng Vân, 2 năm tiền tôi được vô top đề cử nhưng tôi không được giải. Tôi hãnh diện vì tôi là người nhỏ tuổi lại được vào top đó. Nếu tôi thắng người ta sẽ nói tôi mua giải, thà không được nhưng danh dự tôi lại cao. Sau đó tôi được 3 giải Á Quân của 3 gameshow, Cười Xuyên Việt tôi được Quán Quân. Năm rồi tôi được huy chương bạc kịch và huy chương bạc cải lương. Nếu tôi được 1 huy chương vàng và 2 huy chương bạc nữa, tôi sẽ được NSUT. Năm sau có hai cuộc thi, tôi ráng lấy huy chương và xin ưu tú luôn. Hai năm tới có thể tôi được vì tôi đã đủ năm rồi.

"Ly dị 2 năm, tôi vẫn giúp đỡ người ta rất nhiều, tôi vẫn muốn níu kéo"

Duy trì nghề gia đình lâu như vậy anh có lo ngại đời con của anh sẽ không duy trì được?

Con gái tôi mê lắm rồi, lên sân khấu kêu xuống không xuống. Bé giống tôi hồi xưa, thích đi xem hát. Tới rạp ngồi sau cánh gà xem tôi hát say mê. Từ nhỏ mới 1, 2 tuổi nghe tôi hát vọng cổ bé đã vỗ tay rồi. Ăn bột phải bật cải lương cho xem, bé mê cải lương. Bé nói: “My lớn lên My làm ca sĩ", tôi hỏi tại sao làm ca sĩ, bé nói ca sĩ có nhiều tiền mua nhà cho ba ở, mua nhà cao như Landmark, nhà đất chứ không phải chung cư đâu, nhưng đòi cao như Landmark vậy đó (cười). Bé nói chuyện có duyên, mắc cười lắm, nói chuyện hài lắm. Bé mê lắm, nhiều phim mời bé nhưng tôi không cho đi, tôi thấy cực, bé lại còn nhỏ quá. Tôi từng thấy bao nhiêu đứa bé cực rồi, tôi không muốn nhìn con tôi như vậy. Bây giờ bé còn nhỏ quá, lớn chút nữa được hơn, cứ để cho bé học. Gameshow bây giờ cũng mời bé nhiều, “Nhanh như chớp nhí” mùa đầu đã mời bé rồi nhưng tôi từ chối, “Sao nối ngôi" cũng mời nhưng tôi cũng từ chối luôn. Tôi muốn con tôi đi học, không dạy bé tính tranh giành như vậy, tôi làm gameshow tôi biết, những cuộc chiến đó rất ghê. Người ta tham gia, người ta tranh giành cho con họ, không lẽ tôi không tranh giành cho con tôi. Tự nhiên tôi tranh giành hoá ra tôi tập cho con tôi tính tranh giành, tôi không thích.

 

gia-bao-vo-cu-ngoisaovn-10-ngoisao.vn-w600-h396 2

Tôi làm gameshow nhiều, có nhiều người đưa tiền nhờ cho con họ vào sâu nhưng tôi từ chối, tôi không bao giờ lấy những tiền đó, lấy những tiền đó ông Tổ phạt chết. Những gì trái nghệ thuật tôi sẽ không làm, tính tôi là như vậy. Làm nghề chân chính ông Tổ cho ăn lâu lắm, còn ăn những điều đó, không được bao lâu cả. Người ta ăn nát nước, tôi không ăn một xu. Có nhiều phụ huynh xin cho con họ vô sâu, 100 - 200 triệu là bình thường nhưng tôi vẫn quyết tâm không là không. Đứa bé nghèo nhưng có tài tôi vẫn cho vô. Khi tôi làm xong một chương trình, các bé vẫn thương tôi, gặp tôi vẫn dạ thưa chú Bảo. Kêu một tiếng phụ huynh cũng hỗ trợ hết lòng, bỏ show để cho tôi một đêm diễn. 100 - 200 triệu lớn nhưng rồi cũng hết, ăn đồng tiền đó, cho một đứa bé không có tài vô sâu vòng trong, tôi có quyền vì ban giám đốc cho phép huấn luyện viên chọn ai vô nhưng tôi không làm vậy, làm vậy rất sai. Tổ nghiệp cho tôi vị trí như bây giờ, nếu làm vậy nghĩa là phản những gì Tổ nghiệp cho nên tôi không làm. Dù tôi không giàu có nhưng làm vậy rất trái lương tâm. Tính tôi thẳng thắn lắm.

Anh được đón Grammy đi chơi chưa?

Hiện tại đang căng lắm, nói chung tôi đang giải quyết nên chưa thể chia sẻ. Luật sư cũng chưa cho tôi chia sẻ. Để xem vấn đề sẽ như thế nào vì cũng hơi căng, tôi đã làm hết sức mình, bảo vệ người ta hết sức mình nhưng đến lúc tôi cảm thấy không ổn. Tôi không muốn làm lớn chuyện vì tôi thương người ta. Ly dị 2 năm rồi tôi vẫn giúp đỡ người ta rất nhiều, tôi vẫn muốn níu kéo, tôi muốn con tôi có được gia đình nên tôi cố gắng rất nhiều nhưng rồi cũng vậy. Từ từ tôi cảm thấy không ổn nữa, con tôi đang không ổn, buộc lòng tôi phải làm gì đó. Nhiều người vào chửi tôi để vợ nuôi con 2 năm trời, đến lúc con lớn tôi giành lại. Không phải như vậy. Tôi không bỏ đi, thật sự tiền học con một năm cả trăm triệu do tôi đóng. Tôi đón con liên tục dù mỗi lần từ nhà tôi đi đón con hơn 1 tiếng đồng hồ. Tôi ở Thị Nghè, con tôi ở Tân Kỳ Tân Quý, con tôi học đến 5 giờ, 6 giờ mới về, giờ đó lại kẹt xe kinh khủng. Tôi đón con, nhiều khi đón lúc 7 giờ, đi dạo với con được một vòng rồi lại chở về. Tôi cũng ráng, được gặp con đã hạnh phúc rồi. Tôi thương con lắm, tôi không hiểu lý do tại sao, càng đổ vỡ tôi càng cảm thấy có lỗi với con, càng muốn bù đắp cho con nhiều hơn.

Có phải vì tuổi thơ của anh thiếu tình thương không?

 

Chính xác. Hồi xưa tôi hay nghĩ tôi phải thế nào để con tôi không như tôi ngày xưa. Tôi đã níu kéo hết sức, tôi cũng không làm gì sai nhưng đến lúc người ta muốn bỏ rồi. Tôi bất chấp mọi thứ nhưng rồi cũng không được. Người ta đã hết rồi, làm sao níu giữ được.

Anh có sợ vì thương con và muốn những điều tốt nhất với con nên những ồn ào sẽ ảnh hưởng đến con không?

Chính vì vậy nên tôi không chia sẻ.

Gánh nặng kinh tế để lo cho bản thân và lo cho con có khiến anh mệt mỏi không?

Tôi mệt lắm, có những lúc tôi đuối. Nghề này có những lúc tôi không có show, như năm rồi tôi nhất quyết không xuất hiện gameshow. Cuối năm 2016 tôi đạt Quán quân Cười Xuyên Việt, sau đó năm 2017 tôi đi show kinh khủng, tôi ngồi rất nhiều gameshow, 4 game cùng một lúc. Ngồi quá nhiều như vậy khán giả sẽ chán, tôi tự làm điều không ai ngờ, tôi tự bắt bản thân tôi 2018 không lên gameshow. Gameshow 1 tập tôi vẫn nhận nhưng gameshow dài tôi không tham gia. Tôi muốn vắng mặt một năm rồi trở lại, nếu trên gameshow nhiều tôi cảm thấy kì lắm, người ta nói tôi tại sao lên hoài, tôi cũng ngại. Tôi không lên lại bị nói lâu quá không thấy chơi gameshow, hỏi tôi không làm gì sao. Cuối năm 2019 tôi sẽ trở lại với 3 gameshow, tôi sẽ trở lại với cương vị là huấn luyện viên và là giám khảo luôn, tôi không đi thi nữa. Tôi nghỉ 1 năm và trở lại phải lên một cương vị khác.

 

ly-hon-vo-da-duoc-1-nam-dien-vien-hai-gia-bao-van-con-nang-tinh-5f1096-0922-ngoisao.vn-w640-h853 1

11114-ngoisao.vn-w500-h666 0

Hiện tại, anh có cách nào chăm sóc cho bé Grammy?

Tôi không được gặp con, tôi nhớ con kinh khủng. Nhắn cho người ta, người ta bắt tôi phải làm cam kết. Con tôi, tôi muốn đón cũng phải làm cam kết. Người ta đang sai luật, tôi cứ để cho họ sai, ở đây tôi đã có luật sư hết và tôi đang tiến hành để giành quyền nuôi con. Tôi đủ bằng chứng để là người nuôi. Tôi cũng nói với người đó đừng để tôi công khai mọi chuyện, điều đó tôi cũng suy nghĩ rất nhiều. Trước giờ tôi luôn nhận lỗi về tôi để cho người ta con đường sống trong khi lỗi không hề ở tôi. Người ta sai từ lúc đang ở với tôi, người ta đã có người khác và tôi có bằng chứng hết. Tôi nhận hết lỗi vì tôi nghĩ dù sao chăng nữa, mang tiếng người chồng vô tâm cũng dễ chấp nhận hơn người vợ ngoại tình. Tôi nghĩ đến vậy nhưng tôi không ngờ người ta lôi tôi ra nói những điều đó lên báo, người ta nói xấu tôi trong giới nghệ sĩ. Nói xấu đến nỗi có nhiều người không làm việc với tôi vì họ nghĩ tôi quá tệ. Tôi nghe hết nhưng tôi không lật mặt người ta, chừa cho người ta con đường sống. Vì người ta biết điểm yếu của tôi luôn chừa con đường sống nên người ta dập tôi. Người ta dựng chuyện nói tôi kinh khủng, nói tôi bê đê, nói tôi cưới vợ làm bình phong, có con xinh đẹp nhưng không nhìn con, suốt ngày bỏ vợ, bỏ con đi chơi bê đê. Nói những điều kinh khủng.

Anh muốn hình ảnh anh là người cha thế nào trong mắt Grammy?

 

Hiện tại, tôi và Grammy như những người bạn. Tôi vừa là cha, vừa là mẹ, vừa là bạn. Tôi có thể lo cho Grammy mọi vấn đề như vệ sinh, tắm cho con, thay đồ cho con… Tôi không từ chuyện gì cả dù ngày xưa, tôi là người rất gớm những vấn đề đó. Với Grammy, tôi thương bé hơn tất cả mọi thứ trên đời, tôi dạy bé rất nhiều. Grammy là đứa bé rất biết nghe lời, rất lành tính và rất ngoan. Bé đang chơi, bị người khác giành mất đồ chơi, bé nhẹ nhàng đi chỗ khác, lấy món đồ chơi khác rồi quay lại rủ người đó chơi chung. Bé rất thông minh, rất hiểu chuyện, rất tình cảm và rất ngây thơ nên tôi rất sợ bé mất đi điều đó. Đứa bé lớn xíu sẽ ngồi suy nghĩ tại sao phải sống như vậy, dần dần bé sẽ mất đi những điều đó và tôi không muốn như vậy nên tôi làm mọi cách cứu con tôi. Hiện tại tôi như trên đống lửa, mỗi một ngày tôi đều lo sợ, đâu ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Người ta cố tình ép tôi đủ thứ, biết tôi làm lớn chuyện nên bắt tôi muốn đón con phải làm cam kết để người ta nuôi mới cho đón. Tôi không làm cam kết, mọi chuyện như giọt nước tràn ly, tôi đã cảnh báo rất nhiều lần nhưng không ổn. Tôi phải bảo vệ con tôi. Người ta lấy người khác, đẻ con khác, khi đó con tôi sẽ ra sao. Hai năm nay tôi không quen ai, tôi không thiếu gì cả, tôi có nhà, tôi có xe, tôi có tất cả. Ai chọc bé là tôi có bồ rồi, bé buồn lắm. Nhiều khi tôi lướt Facebook có hình cô gái, bé hỏi ai, tôi nói bạn gái tôi thế là bé giận tôi: “Ba mà có người khác ba bỏ con bơ vơ". Bé đã nói vậy rồi nên tôi không thể làm gì nữa, tôi không nghĩ đến một ngày tôi có thể sống vì con, tôi không biết người ta có thương con tôi không, con tôi đã nhìn bên kia thấy như vậy rồi, nhìn ba nó như vậy nữa thì làm sao.

Cảm ơn Gia Bảo về buổi trò chuyện này!

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm