Đời sống

Bế con chạy khỏi nhà vì câu nói của mẹ chồng trước mặt bà thông gia

DNVN - Chặng đường trở thành con dâu của gia đình anh đã kéo dài hơn bốn năm, trong khoảng thời gian này, tôi đã có một thiên thần nhỏ, cùng với chồng điển trai và căn nhà lớn nằm tại khu phố đông đúc...

Tôi sốc nặng vì chồng ngoại tình với osin kém sắc / Nàng dâu khéo léo ứng phó với câu chuyện bí mật lúc nửa đêm của bố mẹ chồng

Hẳn sẽ có không ít người phải trầm trồ trước hạnh phúc rực rỡ trong cuộc sống tôi. Tuy nhiên, ít ai biết rằng, ngọn lửa hạnh phúc kia đã được thắp lên từ hàng nghìn giọt nước mắt của tôi.

Là người con gái học hành tử tế, tôi đã hoàn thành hành trình đại học tại khoa Sư phạm với tấm bằng danh giá. Nhưng đời không trọn vẹn như bộ sách giáo trình, chạy mãi không xin được việc, buộc tôi phải bước chân vào môi trường làm việc văn phòng tại một công ty Luật. Vào một ngày đẹp trời, đúng lúc tâm hồn tôi đang bùng cháy trong nỗi đau chia tay tình yêu cũ, Trường - người chồng tương lai của tôi đã xuất hiện. Dù anh không sở hữu nhan sắc hút hồn hay tài năng vượt trội như người yêu cũ của tôi, nhưng gia đình của anh lại giàu có.

Hạnh phúc của chúng tôi đã khởi nguồn từ cuộc gặp tình cờ tại quán bia mà chị họ tôi tổ chức. Trường đã nhanh chóng để ý và tiến tới tìm hiểu tôi. Qua chị tôi, anh dũng cảm đưa ra lời cầu hôn và hứa hẹn sẽ tạo cơ hội việc làm cho tôi tại một trường cấp 3 danh tiếng ở Hà Nội.

Tôi không muốn ở lại nhà này một phút giây nào nữa.

Tôi không muốn ở lại nhà này một phút giây nào nữa.

Sau ba tháng chớp nhoáng của tình yêu, chúng tôi đã quyết định bước vào cuộc hôn nhân. Thực sự, tôi thú thật rằng tại thời điểm ấy, trong tâm trí tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dấn thân vào cuộc hôn nhân này. Trườnglà người thực tế, tính cách khô khan và khó tính. Những đặc điểm đó thực sự không hòa hợp với cô nàng ưa lãng mạn như tôi.

Khi sống chung dưới một mái nhà, tôi ngày càng hiểu rõ hơn rằng mình không thể hòa hợp với mẹ chồng và cả gia đình chồng. Mẹ anh, một người phụ nữ mà tôi chỉ có thể mô tả bằng từ ghê gớm, luôn đặt con trai lên trên hết. Trườngmang tiền bạc về nhà, toàn bộ đều dành cho mẹ. Trải qua bốn năm làm dâu và có một đứa con gần hai tuổi, tôi vẫn chưa biết lương của chồng mình là bao nhiêu. Tôi nói ra thì Trườngluôn bảo rằng đó là tiền để tiết kiệm cho tương lai, để hai vợ chồng chung sức xây dựng. Trong gia đình, tất cả các khoản chi tiêu, từ sinh hoạt đến sinh hoạt trong nhà và cả con, đều nằm trên vai tôi.

Gần đây, mẹ tôi từ quê lên để điều trị bệnh và bị buộc phải thụ phẫu thuật. Trong suốt một tuần, tôi là người duy nhất chăm sóc, đảm nhiệm thuốc thang cơm cho mẹ. Trong khi đó, chồng tôi chỉ ghé thăm mẹ và tặng một ít cam mà không hề đề cập tới việc chia sẻ về viện phí. Mẹ chồng tôi cũng ghé thăm một cách vội vã và chỉ dừng lại trong vòng năm phút, sau đó vội vàng rời đi với lý do "trời quá nóng".

Dù lòng tôi đầy tủi thân và đau xót vì mẹ, tôi phải che giấu nước mắt để không làm mẹ lo lắng thêm lại sinh . Bà vẫn nghĩ rằng tôi đang trải qua cuộc sống viên mãn bởi tình yêu và điều kiện gia đình chồng. Hôm trước, bác sĩ đã cho phép mẹ xuất viện và tôi đã sắp xếp cho bà ở nhà tôi để được gặp cháu ngoại một ngày. Mặc dù không muốn, nhưng với tình cảm thương nhớ cháu, bà đã đồng ý đến thăm nhà tôi.

Mẹ tôi ngồi chơi với cháu ở phòng khách thì trong bếp, mẹ chồng tôi gióng giả: “Nhà có dâu có con mà giờ này còn chưa được miếng cơm". Rồi bà phàn nàn tiền điện tăng, nước tăng, mà tiền ở nhà này thì "cứ như có chân chạy mất". Chẳng khó mà không nghe ra ý bà là đem tiền cho mẹ tôi. Tôi nghiến răng nghiến lợi không nổi đóa.

 

Sau khi để mẹ tôi ở trong phòng khách, tôi bước vào bếp chuẩn bị bữa cơm. Khi gọi điện thoại báo chồng về ăn, tôi nhận được lý do bận rộn từ anh. Tuy nhiên, âm thanh vui vẻ và cuộc họp ồn ào từ quán bia ngay phía sau điện thoại đã làm tôi nổi điên. Tức giận, tôi không kìm được cơn giận và đã cãi vã với chồng. Vừa nghe thấy tôi gắt chồng, mẹ chồng tôi giãy nãy lên bảo: “Nhà này không có thói vợ quát chồng. Nhà này của tao, ở thì phải có tôn ti trật tự”.

Sức ép và sự khó khăn mà tôi đã chất chứa trong thời gian dài cuối cùng cũng đã khiến tôi không thể kiềm chế. Tiếng nói trầm bổng của tôi vang lên: "Ngôi nhà này thuộc về mẹ, nhưng mẹ đang dùng tiền của con để ăn uống". Thế là mẹ chồng tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc dãy đành đạch, vừa nói vừa mắng chửi tôi là đồ mất dạy, đồ nhà quê. Tiền ăn uống thì có đáng là bao, nhà bà ở phố cả đống tiền, cho thuê cũng phải vài chục triệu một tháng.

Mẹ tôi sững sờ đứng ở cửa bếp, bà xoa tay xin lỗi mẹ chồng tôi rồi run rẩy thu dọn túi ra về. Tôi bế con chạy theo mẹ. Tôi không muốn ở lại nhà này một phút giây nào nữa

Tuệ Tâm (TH)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm