Chồng bị tai biến, mẹ chồng đến viện cười nhạt nói một câu khiến tôi uất ức đến mức viết đơn ly hôn
Do bận việc nên tôi nhờ chồng đi chăm sóc mẹ đẻ nằm viện một ngày và vô tình nhìn cách anh ấy chăm mẹ mà tôi sững sờ / Mẹ chồng tôi có món xào ngon ngất ngây, ai đến nhà ăn cũng xuýt xoa khen ngợi
Trong thâm tâm, tôi biết ơn em chồng lắm. Chỉ có em ấy là có tình người, biết thương cảm, biết an ủi và biết phân biệt đúng sai. Còn nhà chồng tôi, từ bố mẹ đến người đầu ấp tay gối đều chỉ có một "trái tim lạnh lẽo như băng" mà thôi.
Chồng tôi là lái xe đường dài. Như em chồng tôi đã kể, một tháng anh chỉ lái vài lần, đủ tiền chơi bời là không đi nữa, dù nhà xe có gọi cũng nhất định không đi. Vì thế, anh không làm lâu dài được cho bất cứ nhà xe nào.
Mẹ chồng tôi lại bênh vực con trai, bắt bẻ, hà khắc với con dâu. Chồng tôi sai rành rành ra đấy, bà vẫn bênh anh mà mắng tôi. Tôi nhỏ nhẹ khuyên chồng thì không sao nhưng chỉ cần tôi hơi to tiếng một chút thôi, bố mẹ chồng đã chực sẵn, lúc nào cũng sẵn sàng lao vào mắng nhiếc tôi. Nhưng có người đàn bà nào chịu đựng nổi cạnh chồng lúc nào cũng chơi bời, trai gái,đi bar như cơm bữa, nhậu say còn nhiều hơn uống nước chứ?
Tôi sinh con, anh cũng chẳng quan tâm đến. Những ngày ở viện chỉ có mẹ tôi chăm. Mẹ chồng xuống, nhìn cháu rồi đi về. Chồng xuống đấy nhưng say xỉn, bị bác sĩ mời ra ngoài rồi anh đùng đùng bỏ về luôn. Tôi ở cữ còn chưa đầy tháng, mẹ chồng đã ra lệnh tự nấu ăn, tự giặt giũ vì "nấu một ngày hai mâm cơm, tôi hầu không nổi. Đồ con ai, người đó tự giặt, chẳng ai rảnh đâu mà làm giúp".
Nhiều khi con khóc suốt, tôi nấu không được đành phải nhịn đói. Tôi uất ức, ăn cơm chan nước mắt hàng ngày. Nếu không có con khóc, nếu không có sự xuất hiện của em chồng, có lẽ tôi đã tự tử rồi.
Cũng may có em chồng luôn bên cạnh giúp đỡ, động viên tôi. Cũng vì tôi mà em ấy chấp nhận bị bố mẹ ghét bỏ. Hôm nào có em ấy ở nhà, tôi được nghỉ ngơi, ăn uống ngon lành một tí. Còn hôm nào em ấy đi làm cả ngày, tôi cũng xơ xác theo. Em ấy đi làm có tiền nên mua đồ, mua bỉm sữa cho con tôi. Còn chồng tôi, bao nhiêu tiền làm được, anh đem đi bao nuôi gái gú mất rồi, làm gì tới lượt vợ con.
Vậy mà khi chồng bị tai biến, tôi lại phải đứng ra chăm sóc, gánh vác tất cả. Mẹ chồng tôi xuống viện, thấy tôi đang chăm sóc anh, biết tôi bỏ ra hơn 20 triệu để đóng viện phí phẫu thuật cho anh, bà chỉ cười nhạt. Bà còn nói rằng: "Nó là vợ, đó là bổn phận của nó". Thế đấy, chồng tôi có cho tôi được thứ gì đâu? Giờ nằm xuống đấy, trở thành người tàn phế, nhà chồng lại bắt tôi chăm.
Ở đâu ra cái lý ấy? Họ sống với tôi ác thì tôi việc gì phải gánh nợ vào thân. Hơn nữa, tôi còn con trai mới 2 tuổi, tôi phải nuôi con. Tôi mới 29 tuổi, tôi không thể vùi vào đau khổ và bế tắc vì một người đàn ông không xứng đáng. Tôi "trả chồng" là đúng phải không mọi người? Tôi viết bài này, chỉ mong những người từng lên án tôi hãy hiểu rõ vấn đề rồi mới phán xét người khác. Cảm ơn mọi người vì đã đọc tâm sự của tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Đời bạc tình thì tôi cũng bạc nghĩa, chỉ sau một cú điện thoại cả nhà chồng tôi phải ra đường sống...
Mâm cơm ngày giỗ bố và hành động bất ngờ của mẹ chồng khiến tôi nghẹn ngào
Top 4 con giáp bứt phá thu nhập sau Tết Dương 2025, ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ
Ngày cuối năm 2024: 4 tuổi đằng Đông hốt bạc, đằng Tây gom vàng, tiền bạc ùn ùn kéo đến cửa
Những nốt ruồi 'vàng' này chính là bản đồ chỉ đường đến thành công và tài lộc, bạn có sở hữu không?
Đem 20 triệu đến cho mẹ chồng trả viện phí, tôi sững người khi nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ chồng