Mẹ chồng tôi đã nghỉ hưu được vài năm. Bà là mẫu người phụ nữ tần tảo, chịu thương, chịu khó, mặc dù nhà có giúp việc nhưng bà vẫn tự tay lo cơm nước, chăm sóc các cháu và chồng con. Trong khi bố chồng tôi chịu khó ra ngoài, giao lưu bạn bè, tham gia sinh hoạt các câu lạc bộ thì mẹ chồng tôi chỉ thích quanh quẩn ở nhà.
Thời gian đúng là kẻ đánh cắp thanh xuân và nhan sắc của phụ nữ. Mẹ chồng tôi vốn đã không được ưa nhìn, so với bố chồng tôi thì đúng là có chênh lệch, cộng thêm việc nghỉ hưu nhàn rỗi, chỉ ở nhà nên bà có tâm lý mặc cảm, tự ti và luôn nghi ngờ chồng mình. Bởi vậy, gia đình tôi nhiều phen sóng gió mà nguyên nhân chỉ xuất phát từ việc ghen tuông vô lối của mẹ chồng.
Bình thường, bố mẹ chồng tôi vẫn thường ngủ chung với nhau nhưng dạo gần đây, không biết tại sao mà bố chồng tôi lại ôm gối sang phòng khác ngủ khiến mẹ chồng tôi đã sẵn tính ghen lại càng thêm ghen. “Ông chê tôi già xấu nên kiếm cớ ngủ riêng để dễ bề làm việc gì khuất tất chứ gì?". Bố chồng tôi hầm hầm: “Đêm đến, bà ngáy như sấm ý, ai mà ngủ nổi. Tốt nhất, tôi sang bên kia ngủ cho yên tĩnh. Bà còn nghĩ linh tinh nữa là tôi đi hẳn cho khuất mắt đấy”.
Hóa ra, khi bố chồng tôi đi làm, công việc căng thẳng, mệt mỏi nên đặt lưng là ngủ luôn dù mẹ chồng tôi có ngáy cũng chẳng ảnh hưởng gì. Giờ ông không phải vất vả nữa nên tiếng ngáy của mẹ chồng khiến ông không thể ngon giấc được. Mẹ chồng tôi sụt sịt, bảo tôi lên mạng tra xem có cách nào trị ngủ ngáy hiệu quả không. Tôi thấy cũng tội cho mẹ chồng.
Mới đây, chồng tôi mua cho bố một chiếc điện thoại cảm ứng thông minh rồi dạy ông cách dùng, còn lập cả tài khoản trên mạng xã hội cho ông nữa. Bố chồng tôi đâm ra nghiện điện thoại, ngoài việc đọc tin tức, ông còn chơi cờ tướng, cờ vây, xem những bộ phim cũ. Mẹ chồng tôi thì hoàn toàn mù tịt về điện thoại công nghệ. Bà mang điện thoại của ông nhờ tôi mở mật khẩu để kiểm tra xem bố tôi làm gì mờ ám không nhưng tôi từ chối, bà giận luôn cả tôi.
Mẹ chồng gay gắt đòi bố chồng mở cho xem bằng được, khi xem không thấy gì thì bà bảo bố tôi đã phi tang bằng chứng. Đúng lúc ấy có cuộc gọi đến điện thoại của bố chồng, mẹ chồng nhanh chóng nghe máy, vừa nghe đầu dây kia nói: “Em Nga ...” thế là mẹ chồng ném vèo cái điện thoại ra sân: Em Nga này, Nga này... Điện thoại bị mẹ chồng tôi ném vỡ tan. Rồi bà tra khảo xem Nga là ai và luôn miệng gào khóc trách ông lăng nhăng, mèo mỡ sau lưng bà.
Sẵn có tí men trong người, bố chồng tôi cũng gằn lên giận dữ: “Bà quá đáng nó vừa thôi. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, cảm thấy không ở được với nhau nữa thì giải tán”. Nghe bố chồng tôi nói vậy, mẹ chồng tôi lại càng kêu khóc. Lát sau có người thân sang nhắn bố chồng tôi về quê gấp. Hóa ra đó là điện thoại của cô Nga, em họ của bố chồng tôi gọi điện từ dưới quê lên thông báo dưới nhà có người mất. Bố chồng vội vàng sắp đồ về quê. Ông tuyên bố ông sẽ đi luôn để khỏi phải đau đầu vì thói ghen tuông vô lối của mẹ chồng tôi.
Tưởng bố chồng tôi chỉ nói dọa trong lúc nóng giận, ấy vậy mà 5 hôm vẫn chẳng thấy ông ở quê lên. Mẹ chồng sốt ruột giục chồng tôi gọi điện về quê bảo bố tôi về nhưng ông một mực nói không. Mẹ chồng tôi nước mắt giàn giụa, tôi vừa giận, vừa thương bà. Hy vọng, bà sẽ bớt nghi ngờ và
ghen tuông vô cớ. Thôi thì đành chờ bố tôi nguôi giận rồi chúng tôi sẽ xuống đón ông về.
Thương mẹ chồng cháu nội cháu ngoại dăm sáu đứa rồi mà còn ghen “ác liệt” hơn cả vợ chồng trẻ. Sau lần này chúng tôi hy vọng hai ông bà sẽ bình tĩnh và cùng nhau hưởng thụ tuổi già một cách yêu đời hơn.