Đời sống

Khổ vì mẹ khó tính, buồn vì vợ không nhẫn nhịn

Mẹ tôi là người khó tính, hay nói thêm, nót bớt, còn vợ tôi lại thẳng tính, không thích a dua. Tôi thật mệt mỏi khi là người đứng giữa mẹ và vợ.

Sau đám cưới chạy bầu, thấy chồng thờ ơ với gia đình, cô vợ thông minh bèn 'tương kế tựu kế' khiến anh thay đổi / Gia đình rất mệt mỏi vì phải lo lắng cho cuộc sống của tôi

Tôi năm nay 32 tuổi, kết hôn được ba năm. Hai vợ chồng tôi là út, lại cưới muộn nên ở cùng bố mẹ. Cuộc sống vài tháng đầu hôn nhân hạnh phúc đã chóng qua, thay vào đó liên tiếp là những mâu thuẫn trong gia đình. Vấn đề của tôi không mới mẻ gì, nhưng đối với tôi nó rất khó giải quyết, đó là chuyện mẹ chồng - nàng dâu. Ba năm chung sống và ở chung với ba mẹ, tính đến lần gần đây nhất là trên dưới chục lần mẹ tôi và vợ tôi xảy ra chuyện.

Mẹ tôi gần 55, khó tính, và là một người hay nói thêm nói bớt. Vợ tôi 25 tuổi, thẳng tính, không thích a dua. Cô ấy là một người vợ tốt theo đúng nghĩa. Còn tôi là một nhân viên, vì muốn ở gần ba mẹ cho nên tìm việc ở gần nhà thay vì phải lên thành phố tìm việc để có tương lai hơn.

Vợ chồng tôi lo tiền bạc cho cả nhà, như tiền điện nước, ăn uống cho cả gia đình. Hằng ngày vợ tôi đi làm về, là phải đi chợ và nấu cơm, sau đó cô ấy còn đi làm thêm. Cuối tuần thì lau nhà cửa, dọn dẹp. Nhưng đối với mẹ tôi, như thế vẫn chưa đủ. Đủ thứ lý do để mẹ tôi nói này nói nọ con dâu, lúc thì về vấn đề ăn uống, lúc thì về vấn đề dọn dẹp nhà cửa. Lúc nào vui, thì mẹ tôi kêu vợ tôi làm, còn lúc nào không vui, thì tự làm rồi la mắng.

Càng ngày, tình cảm mẹ và vợ có thể nói là không thể hàn gắn. Nói chuyện vui vẻ được 1-2 ngày thì đâu cũng vào đấy, mẹ để bụng những việc cỏn con, tích góp lâu ngày, rồi bung ra la mắng vợ tôi. Tôi cũng nhiều lần nói chuyện cho mẹ nghe, nhưng mẹ không đồng ý, còn la mắng tôi là nghe lời vợ này nọ. Riết rồi, tôi chẳng muốn nói gì với mẹ nữa.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Nhiều đêm vợ tôi nằm khóc, tôi chẳng biết làm gì, chẳng biết nói gì, chỉ biết ôm vợ vào lòng. Nhiều lần có chuyện, thì vài lần tôi đều nghe mẹ nói: "Mày đừng tưởng mày về đây thì sau này nhà cửa này là của mày, đừng có mơ" hay là "hai đứa đi đâu thì đi cho khuất mắt tao, đi luôn cũng được, đừng về nữa"... Có một lần đỉnh điểm, vợ tôi kiềm chế không nổi, viết đơn ly hôn, để trước mặt ba mẹ và tôi, kêu tôi ký. Rồi sau đó tự tay cô ấy xé nó đi. Nhưng khi đó cô ấy có nói những lời khó nghe. Tôi nghĩ chắc vợ tôi quá sức chịu đựng, nhưng giá như cô ấy không nói vậy thì sẽ tốt hơn. Bởi sau đó, mẹ được thể lại lấy cớ chuyện cũ ra chì chiết vợ tôi. Tôi thực sự buồn vì vợ.

Ba tôi thì luôn khuyên vợ chồng tôi chiều mẹ, nói mẹ khó tính thế này thế kia. Nhưng tôi thấy chưa lần nào ba ngồi nói chuyện phải trái với mẹ. Ba không phải là người nhu nhược, nhưng có lẽ ba biết, ba có nói gì cũng bằng thừa. Cho nên tôi quyết định ra riêng, tôi có nói với ba mẹ, mặc dù ba đồng ý nhưng tôi thấy ba buồn lắm. Còn mẹ thì có khóc, nhưng kèm theo những lời nói khó nghe.

Tôi dự định ra riêng, có thể lý do nó đơn giản là vì chuyện mẹ chồng - nàng dâu, chứ không còn lý do nào khác. Tôi tìm được phòng trọ, cách nhà khoảng vài cây số, có thể vợ chồng tôi cũng sẽ không có dư, nhưng tôi nghĩ đó là giải pháp tốt nhất. tôi dự định đặt cọc rồi cuối tuần này chuyển lên ở, tự cho vợ chồng thời gian để suy nghĩ, và cũng tự cho ba mẹ thời gian. Thật sự thì tôi không muốn đi, tôi muốn ở gần ba mẹ hơn. Mỗi lần nghĩ tới việc tháo gỡ mâu thuẫn này tôi đều rối trí.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm