Đời sống

Mẹ đuổi 2 vợ chồng tôi ra khỏi nhà cũng bởi tính “tắt mắt” của vợ

Tôi phát khổ vì vợ, cả gia đình chồng ở chung nhà, mà hở ra cái gì, cô ấy "tắt mắt" cái đấy.

Về làm dâu chưa đầy tháng, mẹ chồng đã chăm chăm “nhòm” miếng đất hồi môn 2 tỷ của tôi / Tím mặt nghe lén được nội dung cuộc điện thoại của em chồng và mẹ chồng

Ngày tôi đưa em về ra mắt, gia đình tôi ai cũng rất quý mến. Em hiền lành, nhanh nhẹn, lần đầu ra mắt mà em khiến cả nhà tôi phải phục lác mắt khi tự tay chế biến một mâm cơm vừa ngon lành vừa đẹp mắt.

Em cách nhà tôi gần chục cây, công ăn việc làm ổn định, nói chung điều kiện nào cũng đều tốt cả, chúng tôi được đôi bên gia đình vun vén, đám cưới được tổ chức sau đó không lâu.

Tôi là con trai thứ 2 trong nhà, anh cả tôi đã lấy vợ, hiện vẫn sống chung với bố mẹ. Sau tôi còn một em gái nữa đang học đại học. Khi tôi cưới xong, tôi ở cùng cả nhà. Gia đình tôi khá đông, máy được cái nhà cửa rộng rãi nên cùng không có gì phiền phức. Cuộc sống sau hôn nhân cũng ngọt ngào, đầm ấm, nói chung tôi thấy hạnh phúc, mãn nguyện vô cùng.

Cho tới một ngày, cả nhà tôi náo loạn vì cô em út bảo bị mất cái lắc tay vàng mà bạn trai nó vừa mới tặng. Con bé khóc mếu nói bố mẹ tôi: “Con vừa mang về một lúc, để ở bàn định khoe mọi người, xong lên phòng thay đồ một lúc xuống đã không thấy đâu”.

Mẹ tôi gạt đi, làm gì có chuyện đó, làm sao mà mất được, để ở bàn thì là ở bàn, trong nhà toàn người nhà, làm gì có ai cầm chứ. Tôi loanh quanh ngó nghiêng trong tủ xem cô út có để trong đấy mà quên không, nhưng chẳng thấy gì. Vợ tôi cũng tìm cùng với tôi. Thú thật tôi chẳng biết ngờ cho ai, trước giờ nhà tôi chưa từng có chuyện mất cắp gì xảy ra, vợ tôi vừa làm dâu được mấy ngày, mà em ngoan ngoãn thế, chắc chắn cũng không thể là em.

Cuối cùng, mẹ tôi nói, chắc út để ở bàn, nhà không ai để ý, đứa trẻ hàng xóm nào đến lấy đi rồi. Mọi người thở phào, ai cũng hùa vào với mẹ. Tôi biết ai cũng chỉ mong có lý do để chuyện này qua đi thôi, chứ việc người ngoài vào lấy đi là không thể.

Chuyện cái lắc vàng cuối cùng cũng qua đi. Hơn 1 tháng sau, trong lúc lục tủ tìm quần áo, tôi vô tình phát hiện ra cái hộp lạ giấu kỹ ở ngăn cuối cùng. Tò mò, tôi mở ra xem, choáng váng khi phát hiện đó là một cái lắc tay bằng vàng. Nhớ lại chuyện mới xảy ra, tôi lờ mờ phát hiện ra sự thật.

Đúng lúc ấy vợ tôi vào phòng, thấy chiếc hộp trên tay tôi, em tái mặt, khóc lóc xin lỗi tôi. Em bảo thấy nó đẹp quá, không biết xui khiến thế nào, em lại nghĩ đến việc lấy nó, lấy rồi em thấy sợ, chẳng biết làm thế nào nên giấu vào trong đó.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi bất ngờ nghe vợ thú nhận, nhưng rồi lại tự biện minh, là do vợ tôi thích quá nên mới nông nổi vậy. Tôi cũng bỏ qua cho vợ. Còn cái lắc vàng, biết không thể để ở nhà lâu, tôi lấy mang cho đứa bạn thân học chung ngày xưa.

Thế nhưng, chuyện chưa dừng lại ở đó, nhà tôi liên tục mất vặt những đồ linh tinh. Từ thỏi của chị dâu, hộp phấn, cái đồng hồ của em gái, tiền nong lặt vặt hở ra là mất…nhà cứ như có ma. Gia đình tôi chưa bao giờ náo loạn đến mức như thế. Một mất mười ngờ, ai cũng nhìn nhau dò xét, nhưng từ dạo ấy, tôi thấy thái độ của em gái, chị dâu với vợ tôi khác hẳn. Bởi lẽ, chị dâu về nhà tôi đã 5 năm, chưa bao giờ có chuyện như thế xảy ra.

Tôi biết vợ tôi là thủ phạm của nhưng vụ mất cắp đó. Góp ý với vợ mãi mà không được, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Cả nhà ai cũng nhìn tôi với con mắt coi thường, đề phòng. Thậm chí, em gái còn bóng gió, nhà này có gì cũng phải cho trong két mà khóa kỹ, hở ra là mất.

Vụ việc lên đến đỉnh điểm khi mẹ tôi mất hơn 5 triệu tiền lương. Tôi nghe mẹ nói mà vã mồ hôi hột, vợ với chả con. Lúc đó, tôi chỉ muốn lao vào nện cho vợ một trận nhừ tử cho nhớ đời. Bố mẹ triệu tập họp gia đình. Khi con cái đã có mặt đông đủ, mẹ tôi hỏi, ai trót lấy thì nhận, bà sẽ bỏ qua cho. Nếu để bà chỉ tận mặt, chỉ còn nước ra đường. Tôi lo lắm, biết chắc vợ mình là kẻ cắp, tôi ngầm ra dấu hích nhẹ vào tay vợ. Thôi thì muối mặt nhận lỗi, rồi tôi sẽ dạy vợ dần. Nhưng vợ tôi mặt vẫn lạnh tanh như không, chẳng tỏ ra sợ sệt gì.

Mẹ tôi chờ mấy phút trôi qua, không ai nhận, bà sai anh cả cắm cho cắm cho bà máy tính lên, chúng tôi ai cũng không biết mẹ định làm gì. Chưa đầy một phút sau, màn hình máy tính hiện lên rõ mồn một hình tôi đang lục lọi trong phòng bà.

 

Mọi con mắt đổ dồn về phía tôi, tôi xấu hổ không ngẩng mặt lên nổi, cơn điên bộc phát, tôi lôi vợ ra tát cho mấy cái khiến vợ ngã xuống đất. Chị dâu tôi chạy ra can, bảo tôi bình tĩnh.

Lúc này, mẹ tôi lên tiếng, bà nói bà đã lén lắp đặt camera trong phòng từ lâu rồi, bà không muốn làm thế, nhưng vì nhiều chuyện xảy ra quá, bà phải làm rõ để tránh hiểu lầm lẫn nhau.

Khi vợ tôi xấu hổ cúi gằm mặt, mẹ tôi phát lệnh: “Cho thằng Hải 1 tuần để tìm nhà bên ngoài, liệu mà thu xếp đồ đạc, bao giờ dạy dỗ được nhau thì quay về, không thì đừng có về ngôi nhà này nữa. Nhà này trước giờ không có thói đấy, đừng làm mất mặt gia đình”.

Mẹ tôi nói xong bỏ lên phòng. Anh chị và em gái tôi cũng tản đi, chỉ còn 2 . Tôi xấu hổ và điên tiết đến mức muốn bỏ quách cô vợ xấu nết này đi. Không ngờ một người tưởng hiền lành, ngoan ngoãn lại có tính xấu như thế. Tôi phải làm sao với cô vợ có tính “tắt mắt” này bây giờ, tôi chán và mệt mỏi quá rồi.

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm