Đời sống

Ngủ chung, thấy mẹ chồng cầm chặt một thứ, hôm sau con dâu đòi ly hôn

Không chỉ đòi ly hôn, tôi còn khóc một trận và nói với chồng, từ nay về sau sẽ không mời mẹ chồng lên nữa.

Tân hôn chồng thỏa thuận "không đẻ", nghĩ anh có con bên ngoài tôi điều tra sốc với bí mật tày trời / Đêm tân hôn mẹ chồng nói câu làm tôi bàng hoàng

Tôi lấy chồng năm 27 tuổi. Hôn nhân của chúng tôi hoàn toàn xuất phát từ tình yêu. Gia đình chúng tôi không mấy giàu có nên nhiều người bàn tán về cuộc hôn nhân đặc biệt phía gia đình nhà chồng.

Tuy bố mẹ anh không thích tôi nhưng vì sự cương quyết của con trai, bố mẹ anh cũng phải đồng ý. Mẹ anh làm kinh doanh, gia đình khá giàu. Nếu lấy anh, tôi có thể sẽ có được một cuộc sống giàu sang, sung túc. Anh cũng hứa với tôi sẽ ra ngoài ở riêng sau khi cưới vì mẹ anh hoàn toàn ủng hộ chuyện đó. Bố mẹ anh không thích sống chung quá đông. Ông bà cần cuộc sống riêng tư vì thường xuyên có khách hàng lui tới nhà.

Ngày cưới, mẹ anh nói sẽ mua cho chúng tôi một căn hộ chung cư trên thành phố. Quả thật sau cưới, căn hộ mẹ anh mua cho thật rộng rãi, sang trọng, đúng kiểu nhà có tiền. Cảm thấy không phải sống chung nhà chồng, cuộc sống thoải mái khiến tôi rất hài lòng.


Ngày cưới, mẹ anh nói sẽ mua cho chúng tôi một căn hộ chung cư trên thành phố. (Ảnh minh họa)

Tôi tự nhủ sẽ cố gắng hết mình, sống chăm chỉ, làm việc chịu khó để luôn cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ. Anh cũng là người sống biết điều, chịu khó nên tôi không có gì phải lăn tăn.

Nhưng ở với nhau lâu tôi mới nhận ra, chồng tôi dù yêu thương vợ nhưng cũng yêu thương gia đình mình hơn. Anh một lời nghe mẹ, hai lời cũng nghe mẹ. Anh chưa bao giờ có chính kiến trong bất cứ chuyện gì ngay cả chuyện mua cái giường, cái tủ. Dù có là món đồ tôi thích thì anh cũng phải gọi cho mẹ hỏi xem mẹ có vừa ý không.

Thái độ của anh khiến tôi rất tức tối. Thật sự, tôi không thể nào chấp nhận được mình sống trong nhà của mình nhưng như nhà đi thuê, làm việc gì cũng không được theo ý muốn.

Sáng sáng hai vợ chồng đi làm, tối về tôi lại lao vào bếp nấu nướng. Dường như chồng không đỡ đần vợ việc nhà cửa. Anh dù tốt bụng nhưng luôn cho rằng việc nhà, bếp núc là của đàn bà, đàn ông động vào thì kém cỏi, yếu thế. Nói với anh nhiều lần mà anh không chịu thay đổi khiến vợ chồng thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn.

Từ ngày ra ở riêng mẹ chồng hầu như không quan tâm đến con cái. Có việc gì mẹ cũng chỉ gọi cho con trai mình, không nói với con dâu. Tôi chỉ như cái bóng trong gia đình anh. Ngay cả cuối tuần có giỗ mẹ cũng không gọi cho tôi mà chỉ nói với anh. Tính anh thì thờ ơ, sát ngày mới nói với tôi nên tôi chẳng kịp chuẩn bị gì. Và tôi lại bị mẹ anh mắng oan vì vô tâm, không chu toàn với nhà chồng.

 

Ngày tôi ốm đau, mẹ chồng cũng không hỏi han. Mãi gần 2 năm chúng tôi mới sinh con, có nói mẹ lên chăm giúp mẹ cũng không lên. Tôi phải nhờ mẹ đẻ lên chăm cháu dù bố tôi ở quê đang bị bệnh. Thương mẹ ở quê vất vả lại sức khỏe không được tốt nên tôi không muốn mẹ phải chăm tôi. Chỉ là lúc sinh mổ quá đau, tôi không thể tự mình làm mọi việc. Chồng tôi thì không muốn làm mấy việc phục vụ vợ hay con cái lúc mới sinh, giặt giũ thì càng không.


Sáng hôm sau nghe mẹ nói chuyện với chồng, tôi dựng tóc gáy vì tức giận. (Ảnh minh họa)

Mẹ đẻ lên chăm tôi ít ngày thì mẹ chồng mới mở lời lên đúng ngày đầy tháng cháu vì được chồng tôi mời. Gác việc kinh doanh lại nên mẹ chồng cảm thấy không vui cho lắm.

Tối đó tôi mời mẹ ngủ lại một đêm rồi hôm sau hẵng về nhưng mẹ không đồng ý. Vậy mà khi con trai mở lời, mẹ lại gật đầu. Tối đó, hai bà thông gia ngại ngủ với nhau nên mẹ chồng vào ngủ cùng tôi và cháu. Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy mẹ chồng giữ khư khư cái túi xách. Tôi hỏi mẹ tại sao thì mẹ bảo trong túi có rất nhiều tiền, vài chục triệu khách hàng vừa đưa tối hôm trước. Tôi bảo mẹ để ở ngoài hoặc cho vào trong ngăn kéo tủ nhưng mẹ nhất định không. Mẹ cứ ôm lấy cái túi đó suốt đêm, giữ chặt khiến tôi khó chịu trong lòng.

Sáng hôm sau nghe mẹ nói chuyện với chồng, tôi dựng tóc gáy vì tức giận. Mẹ bảo không tin mẹ đẻ tôi và tôi, tiền để lung tung đến lúc mất không biết nghi cho ai. Tại sao mẹ chồng tôi lại có suy nghĩ như vậy. Không lẽ việc mẹ giàu, gia đình tôi không có tiền bạc, mẹ tôi nhìn quê mùa lại khiến mẹ nghi ngờ chúng tôi sao?

 

Trước giờ mẹ không thích tôi nhưng tôi hoàn toàn không cho phép mẹ sỉ nhục chúng tôi như thế. Ngay khi nghe được câu chuyện, tôi mở cửa xông vào phòng và phản kháng. Tôi nói té tát vào mặt chồng, không ngại buông những lời thẳng thắn với mẹ chồng. Tôi chẳng sợ chuyện mất lòng nhà chồng nữa. Chuyện đã đến nước này, tôi chẳng thiết tha gì. Lấy chồng giàu mà bị coi thường, khinh rẻ thì thà tôi làm mẹ đơn thân còn hơn.

Nếu chồng tôi cũng không thể bảo vệ tôi, không thể yêu thương tôi mà một mực nghe lời mẹ thì tôi thà là chấp nhận về ở với bố mẹ đẻ còn hơn. Tôi bực tức vừa khóc vừa đề cập với chồng chuyện ly hôn dù lòng đau như cắt. Chuyện đến hôm nay nếu tôi cũng nuốt trôi mà không nói gì để mẹ biết thái độ rõ ràng của mình thì có lẽ cả đời tôi sẽ sống trong sự coi rẻ.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm