Sự kiên nhẫn được đền đáp sau 10 năm sống bên người điên
Chồng chê bai mẹ vợ nhà quê / "Chết ngất" khi nhìn thấy mặt mộc của vợ mới cưới
Tôi 33 tuổi, cách đây 15 năm tôi từ quê vào thành phố học đại học. Ngày đó tôi cùng hai đứa bạn cùng quê thuê một căn phòng trọ nhỏ xíu. Chủ nhà trọ là những người rất giàu và có quyền lực trong xã hội. Ông bà có hai cậu con trai, người anh học thạc sĩ kinh tế ở nước ngoài về và đang điều hành công ty của gia đình. Người em đang học năm cuối đại học và học rất giỏi. Gia đình họ xây dựng rất nhiều phòng trọ cho sinh viên thuê. Trong ba đứa cùng ở quê ra thành phố đi học, tôi thấp bé nhất nhưng học giỏi nhất. Vì nhà nghèo nên năm thứ nhất tôi đã đi làm thêm rất nhiều việc, lúc đó tôi nghĩ chỉ có học, học thật nhiều thì tôi và gia đình mới thoát nghèo được.
Tôi xin quay lại vấn đề của gia đình nhà ông bà chủ trọ. Không hiểu sao đang chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp thì cậu con trai út bị phát bệnh tâm thần. Ông bà chạy chữa rất nhiều nơi, kể cả đưa đi nước ngoài chữa trị nhưng bệnh ngày một nặng hơn. Cuối cùng ông bà không đưa vào bệnh viện tâm thần mà để ở nhà chăm sóc. Tôi nghe mọi người nói cậu ta vì học nhiều quá, áp lực nhiều bị điên luôn. Cậu ta điên nhưng không la hét, không quậy phá, suốt ngày cười, khóc, ngây ngô như một đứa trẻ con. Trước khi bị bệnh tôi có gặp cậu ta hai lần ở cổng ra vào. Lần nào gặp cậu ta cũng cười chào tôi, tôi đều gật đầu đáp lại. Ấn tượng đầu tiên với tôi đó là một chàng trai cao lớn, trắng trẻo, nhìn rất thư sinh, đúng kiểu công tử con nhà giàu có, nhìn rất thân thiện và dễ mến.
Sau một thời gian bị bệnh, cậu ta cứ gọi tên tôi, muốn gặp tôi. Mỗi lần gặp tôi cứ lao tới ôm và gọi tôi là mẹ. Tôi sợ quá tìm cách tránh mặt hoài, cậu ta lại đến phòng trọ tìm tôi. Nếu không thấy tôi cậu ta khóc, bắt ba mẹ đi tìm tôi cho bằng được. Khi gặp tôi cậu mới chịu ăn và uống thuốc. Cuối cùng tôi sợ quá phải chuyển đi trọ chỗ khác. Khoảng một tuần sau khi tôi chuyển đi, hôm đó sau khi tan học, tôi thấy anh trai và bố cậu đứng trước cổng trường tìm gặp tôi. Họ kể rằng sau khi tôi đi, bệnh cậu ta nặng hơn rất nhiều, không chịu ăn uống, cứ liên tục cầu xin mọi người cho gặp mẹ (mẹ tức là tôi). Bác sĩ điều trị cho cậu nói rằng, có thể tôi sẽ giúp cậu bớt bệnh. Vì thế họ đến năn nỉ tôi quay về, sẽ dành riêng cho tôi một phòng trọ và không lấy tiền. Họ chỉ cần hàng ngày tôi nói chuyện với cậu, giúp cậu ăn, uống thuốc theo lịch trình của bác sĩ.
Lúc đầu tôi lưỡng lự vì còn phải tập trung lo học hành và đi làm thêm nữa. Tôi cần hỏi ý kiến của gia đình. Sau đó họ về quê tôi, gặp cha mẹ tôi trình bày sự việc và xin được sự đồng ý. Họ nói sẽ nuôi tôi ăn học, lo cho tôi hết tất cả, chỉ cần tôi chịu ở bên con của họ. Thời gian đó tôi và gia đình đấu tranh tư tưởng rất nhiều, cha mẹ lo sợ tôi ở bên một người điên sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Còn tôi sợ lúc ở bên lỡ cậu ta hãm hiếp hay đánh đập gì đó thì không biết làm như thế nào. Lúc đó tôi học cuối năm nhất đại học, chưa từng yêu ai, cũng nghe mọi người kể là chưa bao giờ thấy cậu ta có bạn gái. Sau đó vì tình người, cứ nghĩ cứu người là tốt nên tôi đồng ý về nhà cậu ta ở.
Từ lúc đó, cậu ấy ăn cùng tôi, đi ngủ cũng đòi ngủ cùng, gắn với tôi như hình với bóng. Tôi đi đâu làm gì cậu ta cũng đòi đi theo, bảo gì cậu ta cũng nghe và luôn miệng gọi tôi là mẹ. Cuối cùng tôi phải xin bảo lưu kết quả học để ở nhà với cậu ta (vì tôi đi học cậu ta cứ đòi đi cùng). Mẹ cậu ta vì xót con mà khóc ngất lên ngất xuống khi thấy con bị điên như vậy. Có lần vì năn nỉ, xin tôi đừng bỏ đi mà hai bác đã quỳ lạy tôi. Thời gian đầu tôi hoang mang lắm, luôn sống trong tâm trạng sợ sệt, lo âu, căng thẳng tột cùng. Tuy cậu ta điên một cách hiền lành, ngây ngô, nhưng tôi sợ lúc nào lên cơn điên ai biết cậu ta sẽ làm gì. Ai đời mỗi lần đi ngủ, cậu ra cứ đòi tôi ôm vào lòng và ru. Lúc đó tôi là một người con gái tuổi đời còn rất trẻ, lại rơi vào hoàn cảnh không giống ai như vậy nên rất sợ. Chính vì vậy đã mấy lần tôi âm thầm bỏ đi, nhưng rồi phải quay trở về vì lương tâm, vì tình người, mỗi lần xa tôi là cậu ta thoi thóp như người sắp chết.
Cuối cùng tôi đành bỏ học, chấp nhận làm vợ hờ ở bên cậu, kiên trì giúp cậu chữa bệnh. Tôi dạy cậu như dạy một đứa mẫu giáo, giúp cậu ấy nhớ lại. Tôi cùng gia đình, bác sĩ tâm lý chiến đấu, vật lộn như vậy tới 10 năm trời ròng rã. Nhớ lại khoảng thời gian đó tôi cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh và sự kiên trì đến thế, giống như tôi và cậu ấy có duyên từ tiền kiếp vậy. 10 năm tôi hy sinh tuổi xuân, phải bỏ học giữa chừng, chịu bao cay đắng, điều tiếng khi có những người nói tôi chấp nhận một người điên để đổi lấy tiền. Họ đâu có hiểu được 10 năm tôi và gia đình không nhận bất cứ đồng nào từ gia đình của cậu ấy, dù cha mẹ cậu cũng rất tử tế.
Sau 10 năm, hạnh phúc vỡ oà khi cậu nhận ra mọi người, nhớ lại tất cả, lần đầu tiên cậu gọi tôi bằng hai chữ thân thương: Vợ ơi! Tôi còn nhớ lúc đó, cha mẹ và anh trai cậu quỳ lạy trước cha mẹ tôi, quỳ lạy trước tôi mà cảm ơn. Hôm đấy cả hai gia đình khóc như mưa. Cậu ôm tôi, nghe cha mẹ kể 10 năm qua, nghe đến đâu nước mắt nhạt nhoà đến đó. Giờ cậu ấy hẹn hò, yêu thương và bù đắp cho tôi rất nhiều nhưng gia đình hai bên đều thấp thỏm, hồi hộp vì sợ cậu phát bệnh lại. Sau hai năm, chúng tôi làm đám cưới, giờ chúng tôi đã có hai đứa con một trai, một gái.
15 năm, chúng tôi đã có một gia đình trọn vẹn với niềm vui và hạnh phúc tràn đầy. Tôi cũng vừa hoàn thành khoá học đại học. Hôm nay tôi kể câu chuyện của mình hy vọng sẽ giúp ích được một ai đó.
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Bị thách cưới căn chung cư, mẹ chồng tương lai "gật đầu nhẹ", nhưng ngày mang sổ đỏ tới, bất ngờ cú chốt gây sốc!
Tử vi ngày 23/12/2024 của 12 con giáp: Tuổi Tý tài lộc dồi dào, tuổi Thân đối diện thử thách lớn
Bán sạch của vàng cưới để lo viện phí cho bố chồng nhưng bố chỉ di chúc cho 35 triệu. Ngày ra ngân hàng, nghe đọc số tiền thực nhận mà tôi run rẩy
Bí mật động trời sau vẻ tử tế của mẹ chồng: Nàng dâu sốc ngã quỵ khi sự thật phơi bày
Chăm sóc mẹ chồng suốt 13 năm nhưng không có tên trong di chúc: Sau khi bà mất 5 ngày, tôi được yêu cầu đến ngân hàng
Nam du học sinh từ chối ở nhà trọ, sẵn sàng bay quãng đường 9000km về nhà với chi phí 38 triệu/tuần
Ảnh minh hoạ