Đời sống

Về thăm mẹ, nhìn cảnh bà đang phải chịu, tôi không dám trách móc anh trai mà chỉ biết kể lể với chồng mà không ngờ chồng nói một câu khiến tôi sững sờ

Là con trai ruột mà anh tôi còn vô tâm vô tình như thế thì làm sao tôi dám trách chị dâu, trách cháu trai nửa lời đây?

Ngắm cô béo quyến rũ nhất Thái Lan / Nỗi buồn lớn nhất của đàn ông tuổi trung niên là gì? 'Áp lực vô hình này' khiến tôi dần đánh mất chính mình

Bố tôi mất sớm, mẹ thì già yếu đang sống cùng vợ chồng anh trai, tôi vừa đi lấy chồng năm ngoái. Nhưng gần đây, khi về thăm mẹ mà tôi đau thắt lòng. Mẹ tôi ở trong căn phòng mà ngày trước nhà tôi dùng làm phòng chứa đồ, có mỗi cái cửa sổ bé tí và cửa ra vào, không khí nóng bức ngột ngạt.

Căn nhà 3 phòng ngủ chứ có phải ít đâu, nhưng anh trai tôi chia, 1 phòng cho anh chị, 1 phòng cho con trai anh, 1 phòng cải tạo làm phòng học cho con trai, thế nên mẹ tôi bị đẩy ra phòng kho.

Nhiều khi tôi về thăm mẹ mà lời nói, hành động của chị dâu như ngầm có ý đuổi tôi đi. Lần nào về tôi cũng mua nhiều đồ cho mẹ, quà cho cả cháu, không ăn bám hay xin cái gì từ anh chị, nhưng thái độ của chị dâu thì rất khó chịu.

Mẹ tôi bị đau khớp gối, nhiều hôm bà không đứng dậy đi làm được việc gì nên nằm suốt trong phòng. Thế mà anh chị cũng không quan tâm đoái hoài. Hỏi thì chị dâu bảo: "Ngày nào bà chẳng nằm, nhà còn bao việc, anh chị thì phải đi làm, cháu đi học, ai mà chăm chút cho bà được".

Tôi cũng biết chị nói không sai, bệnh của mẹ thì cứ trái gió trở trời là lại bị, quanh năm suốt tháng, không phải con đẻ thì đúng là không thể chú ý mà chăm sóc được. Tôi không dám trách chị dâu, nhưng anh trai tôi thì sao? Anh nằm xem ti vi mà không vào phòng nhìn ngó xem mẹ thế nào, đã ăn uống gì chưa? Đến đứa cháu trai năm nay học lớp 6 mà cũng lạnh nhạt vô tình với bà nội. Mang cơm vào cho bà thì đặt phịch xuống kèm một câu trống không: "Cơm đây" rồi bảo tôi: "Cô có ra ăn cơm không?".

Về thăm mẹ, nhìn cảnh bà đang phải chịu, tôi không dám trách móc anh trai mà chỉ biết kể lể với chồng không ngờ chồng nói một câu khiến tôi sững sờ - Ảnh 1.

Giờ anh lại đối xử với mẹ quá đáng vậy, anh có sợ sau này con trai anh đối xử với anh cũng tệ bạc không? (Ảnh minh họa)

Nếu đó là con trai tôi thì chắc chắn tôi đã vả vào miệng cho nhớ đời cái tội nói hỗn hào với bà nội, nhưng đó lại là con trai bảo bối của anh chị. Tôi tự hỏi, giờ anh chị yêu thương, cưng chiều con như thế, có hiểu rằng ngày xưa bố mẹ cũng cưng chiều anh khác gì đâu? Giờ anh đối xử tệ với mẹ vậy, anh có sợ sau này con trai anh cũng tệ bạc với anh không?

Tôi đỡ mẹ dậy, xúc cơm cho bà mà không ngăn được nước mắt rơi. Mẹ bảo: "Mẹ thấy cũng bình thường thôi, con không phải suy nghĩ gì. Thằng Bin còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lớn nó khác".

Nhỏ đã không coi bà ra gì rồi thì lớn làm sao mà ngoan được. Nhưng tôi không nói gì với bà mà về nhà khóc lóc kể với chồng. Chồng tôi hiếu thảo bao nhiêu thì anh trai tôi tệ bạc bấy nhiêu. Sau khi trầm ngầm một lúc, chồng bảo: "Hay em đón mẹ về ở cùng mình. Để anh hỏi bố mẹ xong thì mình sang đó xin phép anh trai, chắc anh đồng ý thôi".

Tôi biết chồng có lòng tốt nhưng còn bố mẹ chồng thì sao? Đây cũng không phải cách hay gì vì hai mẹ mà sống cùng nhà, mẹ tôi thì đau ốm bệnh tật, mẹ chồng làm sao chấp nhận được. Tôi phải làm gì bây giờ hả mọi người?

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm