Góc chiến thuật Real vs Man City: Lợi thế từ hàng thủ 3 người của Man City
HLV thủ môn Trần Minh Quang bình luận về sai lầm của cậu trò cưng Bùi Tiến Dũng / Man Utd nhận tin vui từ Club Brugge trước trận lượt về vòng 1/16 Europa League
Tại Premier League, Man City đang hồi phục sau trận thua Tottenham. Họ đã giữ sạch lưới 2 trận trước West Ham và Leicester City và hiện tại vẫn giữ được khoảng cách 7 điểm với đội thứ 3.
Vì thế, giới chuyên môn và NHM mong Pep Guardiola sẽ đưa ra một số chiến thuật hấp dẫn để gây bất ngờ cho Real Madrid. Trong khuôn khổ bài viết này, Bongdaplus cố gắng lý giải vấn đề khiến Man City đau đầu suốt mùa giải. Sau đó, sẽ giải thích vì sao chơi 3 trung vệ lại là một giải pháp.
Thông tin đội bóng và đội hình dự kiến
Hai cầu thủ chủ chốt là Raheem Sterling và Leroy Sane đang chiến đấu để bình phục chấn thương. Cầu thủ người Đức, Sane vẫn cần một chút thời gian để bắt kịp nhịp độ. Trong khi đó, Aymeric Laporte đã trở lại ở hai trận gần nhất. Dù không có trận nào chơi đủ cả 90 phút, nhưng Laporte vẫn sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Bongdaplus dự đoán Pep Guardiola sẽ sử dụng những cái tên dưới đây. Trên lý thuyết Man City chơi với 4 hậu vệ, nhưng thực tế có thể họ sẽ vận hành với 3 người.
Đội hình: Ederson; Kyle Walker, Fernandinho, Laporte, Benjamin Mendy; Rodrigo Hernández, Kevin De Bruyne, Bernardo Silva; Raheem Sterling, Sergio Agüero, Riyad Mahrez.
Phong độ sa sút của David Silva
Trước hết, cần giải thích tại sao David Silva phải ngồi dự bị. Phong độ của Silva đã giảm rõ rệt kể từ chức vô địch năm ngoái. Trên mặt trận tấn công, cầu thủ 34 tuổi này không còn tung ra được những đường chuyền sắc sảo như trước.
Nhưng đây là vấn đề nhỏ. Vấn đề lớn là cường độ trong lối chơi pressing (gây áp lực) của Man City đòi hỏi khối lượng vận động lớn. Khi Silva có mặt trên sân, cầu thủ này sẽ phải tăng tốc nhiều hơn và di chuyển tới các mục tiêu một cách chặt chẽ hơn.
Vì thế dễ nhận thấy ở mùa này, David Silva không thi đấu ở hầu hết những trận cầu đinh, kể cả thời điểm Man City gặp khó khăn, như trận gặp Liverpool (thua 1-3), Tottenham (2-2). Guardiola muốn để tiền vệ người Tây Ban Nha thi đấu ở một trận đấu khác ít áp lực hơn.
Nhìn chung, Man City phòng ngự trong sơ đồ 4-4-2, các cầu thủ ở phía trên của họ có nhiệm vụ cắt những đường bóng căng ngang trong khi dồn ép đối thủ. Tuy nhiên, trong một số trường hợp, Silva được bố trí đá tự do, nhận bóng mà không chịu sức ép. Kết quả là điều này dẫn đến một đường bóng chất lượng để tấn công.
Như thể hiện trong ví dụ này, các cầu thủ Man City kèm chặt cầu thủ Norwich và áp sát (Ilkay Guendoğan – Kenny McLean; B.Silva – Jamal Lewis; D.Silva – Emiliano Buendía). Tuy nhiên, khi Guendoğan đang đối mặt với McLean, David Silva vẫn còn xa Buendía, anh cho phép cầu thủ người Argentina nhận bóng, xoay người và tiến hành tổ chức tấn công dễ dàng. Tình huống này không ổn chút nào, bởi tuyến sau của Man City rất mong manh khi Aymeric Laporte vắng mặt cộng thêm sự ra đi của Vincent Kompany.
Tình huống lý tưởng là các cầu thủ phía trước phải làm nhiệm vụ phòng ngự tuyến đầu để giảm bớt áp lực cho hàng thủ.
Đây là một ví dụ khác, khi Gabriel Jesus đuổi theo Victor Lindelöf từ phía sau, David Silva và Bernando Silva lập tức áp sát Fred và Scott McTominay. Trong tình huống này, không khó để Man City bảo vệ khi họ có đủ số lượng để phong tỏa cầu thủ Man United (B. Silva- Fred; D. Silva - McTominay; Sterling - Aaron Wan-Bissaka). Tuy nhiên, D.Silva một lần nữa để McTominay xoay người và nhận đường chuyền dọc từ cầu thủ người Thụy Điển một cách dễ dàng. Man United thoát pressing một cách thoải mái.
Khi hàng thủ 4 người hoạt động thiếu hiệu quả
Hàng phòng ngự Man City bị chỉ trích ở mùa giải này. Đến hiện tại, họ để thủng lưới 0,95 bàn so với 0,82 bàn kỳ vọng. Con số này mùa trước lần lượt là 0,64 và 0,7. Theo quan điểm cá nhân, việc thiếu trung vệ chủ chốt là một chuyện, cấu trúc hàng thủ của Man City mới chính là thủ phạm của tình trạng này.
Vấn đề là vai trò của một hậu vệ cánh thực thụ. Guardiola nổi tiếng với cách dùng một “hậu vệ đa năng”, tức là có thể chơi như một tiền vệ cánh, nhưng điều này đang trở thành một điểm yếu.
Các đối thủ của Man City tìm cách phản công nhanh luôn nhắm vào các khu vực rộng lớn để bắt đầu, vị trí mà chính các hậu vệ cánh hay mải mê dâng cao tấn công của Man City.
Nếu vị trí pivot (tiền đạo) không thể can thiệp hoặc làm gián đoạn cuộc tấn công, các trung vệ sẽ phải đối mặt với tình huống 1 đối 1.
Trong tình huống khác, các hậu vệ cánh tham gia lên tấn công, rời bỏ vị trí của mình, nếu Man City không lấy lại được đường bóng bổng, các đối thủ sẽ triển khai tấn công vào khu vực trống trải.
Lấy ví dụ tình huống Jamie Vardy ghi bàn tại Etihad. Trong trường hợp này, Kyle Walker đã thất bại trong việc ngăn chặn đối thủ chuyển trạng thái bóng. Harvey Barnes khéo léo chọn khoảng trống phía sau Walker. Áp lực từ Guendoğan là quá muộn. Fernandinho hoàn toàn bị cô lập trước Vardy sau đường chuyền dọc cánh thông minh của Barnes. Và Vardy đã khai thác khoảng trống phía sau Fernandinho để đối mặt thủ thành Ederson và ghi bàn.
Trong vài trò một tiền vệ đánh chặn, Rodri không đủ sức để thu hồi bóng cũng như ngăn các tình huống chuyển trạng thái bóng của đối phương. Nhiệm vụ phòng ngự của Rodri là rất nặng nề, nhưng trách nhiệm của cầu thủ người Tây Ban Nha vẫn là đảm nhận vai trò phòng ngự ở 1/3 phần sân nhà.
Trong ví dụ này, trong tình huống Liverpool tổ chức tấn công. Rodri quá chú ý vào cầu thủ đang luân chuyển bóng là Sadio Mane mà không chú ý đến một người di chuyển không bóng ngay sau lưng, đó là Georginio Wijnaldum (người mà trước đó Rodri đánh dấu để theo kèm).
Đây là tình huống nguy hiểm nếu để lọt một cầu thủ đối phương vào vòng cấm. Man City may mắn không thủng lưới, nhưng họ không thể đảm bảo Real Madrid không ghi bàn ở tình huống tương tự.
Một lần nữa sử dụng ví dụ để minh họa vấn đề của Rodri. Đây là sự tổng hòa của cả yếu tố mất tập trung và không ngăn chặn được các đường bóng căng ngang. Như trong trường hợp này, khi bóng nảy tới Marcus Rashford, Rodri đã không chủ động gây áp lực ngay lập tức.
Mọi chuyển có thể ổn thỏa nếu tiền vệ người Tây Ban Nha điều chỉnh vị trí và hướng cơ thể mình, khi đó Rodri có thể ngăn được đường chuyền cho Anthony Martial hoặc thậm chí chặn được nó.
Trong hình ảnh này, Rodri không phản ứng, chỉ đứng quan sát. Và cầu thủ này đã tạo điều kiện để Rashford tìm thấy Martial thông qua khoảng cách giữa anh và Walker.
Đây là một tình huống nói chung khi Man City đang chơi tấn công với sơ đồ 4-4-2. Và đây cũng là vấn đề của Man City khi cường độ áp sát thấp và thiếu sự chắc chắn.
Mặc dù Guardiola để Guendogan thay David Silva trong vai trò tự do, nhưng vấn đề tương tự cũng lặp lại.
Trong ví dụ này, Liverpool đang triển khai bóng bên phần sân nhà. Ban đầu Guendogan theo sát Fabinho đẩy cầu thủ này lên cao, nhưng khi tiền vệ người Brazil chuyền bóng cho Alisson, Guendogan quyết định rút lui và quay lưng lại với trái bóng.
Chúng ta không thể hiểu quyết định này, vì Aguero và De Bruyne đã được đánh dấu theo sát các trung vệ của Liverpool. Điều này giúp thủ môn của Liverpool thoải mái phối hợp với Fabinho và tự do triển khai bóng lên phía trên.
Khi Rodri và Guendogan cùng ra sân, Man City vận hành sơ đồ 4-2-3-1. Guardiola muốn tăng cường thêm một cầu thủ để che chắn trước hàng phòng ngự. Nhưng động thái này không mang lại hiệu quả, bởi vì lý do nào đó vai trò của họ bị trùng nhau. Có nhiều ví dụ cho thấy kết quả không thuận lợi, trong đó gồm cả 3 trận thua trước Wolves, Tottenham và Norwich City.
Tất nhiên, trận thua tại Anfield là một ví dụ khác. Tăng cường Guendogan trong giai đoạn điều chỉnh lối chơi và sử dụng một hậu vệ cánh chơi cơ động không phải là giải pháp tốt nhất. Đó là bởi tiền vệ người Đức có xu hướng lựa chọn một giải pháp an toàn khi đối phó với áp lực.
Ngoài ra, tư thế của cầu thủ này cũng không hoàn hảo cho mọi trường hợp. Ngay cả khi không có áp lực từ bóng áo đỏ, Guendogan vẫn chọn chuyền trở lại cho John Stones. Điều này không có lợi trong khâu tổ chức lên bóng của Man City.
Dưới đây là thông số đường chuyền của Guendogan ở trận gặp Liverpool. Cầu thủ này có tỷ lệ đường chuyền thành công cao (95%) khi chính xác 54/57 lần chuyền bóng. Tuy nhiên, phân loại đường chuyền, thì thấy rõ, chỉ có 11 đường chuyền lên phía trên và chỉ có 2 trong số đó được thực hiện ở một nửa phần sân của Man City. 74% đường chuyền còn lại là chuyền sang ngang hoặc chuyền ngược lại.
Điều này gợi ý rằng, sự hiện diện của Guendogan không giúp Man City xâm nhập vào vòng cấm đối phương.
Làm thế nào để Man City hưởng lợi từ hàng thủ 3 người
Đối đầu với Real Madrid, có thể dự đoán Man City sẽ vẫn vận hành với lối chơi quen thuộc, với sơ đồ 4-3-3. Tuy nhiên, Man City sẽ linh hoạt hơn nếu chỉ chơi với 3 trung vệ.
Một giải pháp có thể sắp xếp như sau: Rodri ở vị trí trung vệ cùng với Fernandinho và Laporte; Walker và B. Mendy đóng vai trò hậu vệ cánh; De Bruyne và Bernado Silva làm thành cặp tiền vệ trung tâm; Agüero, Sterling và Mahrez tạo thành bộ ba trên mặt trận tấn công và để họ tự do di chuyển ở khu vực cao nhất.
Phòng thủ, bất kể hình dạng gì, điểm chính vẫn là bộ ba trung vệ ở phía dưới. Điều này giúp Man City dành một trung vệ để che khoảng trống phía sau hậu vệ cánh. Đối với hàng tiền vệ, họ có một trong những cầu thủ chăm chỉ nhất, B.Silva ở trung tâm để chiến đấu, phòng thủ và giành lại quyền kiểm soát bóng.
Lý tưởng nhất là Man City có một trung vệ để bao quát khoảng trống phía sau các hậu vệ cánh, vì Benzema có xu hướng khai thác vào khu vực đó.
Khi Man City đang phòng ngự, cố gắng ngăn hẳn một cánh, khiến họ không thể chuyển lối chơi. Với một hàng phòng ngự 3 người, một hậu vệ cánh sẽ luân phiên làm nhiệm vụ phòng ngự, để đảm bảo các con số ở tuyến sau mỗi khi chuyển hướng sang tấn công, nếu người đối diện dâng cao.
Ngoài ra, cách bố trí này giúp Man City sẽ luôn đảm bảo tình huống 4 vs 3 ở ngay khu vực trung tâm trước vạch 16m50.
Các cầu thủ Man City sẽ phải chạy nhiều để che bóng và chặn các đường chuyền, buộc Madrid phải chuyền dài. Điều này cũng giúp Rodri tránh rơi vào tình trạng trở thành người duy nhất phải đối mặt với tiền đạo đối phương khi bị phản công.
Về mặt tấn công, hệ thống trung vệ 3 người có vẻ lợi hơn cho Man City. Trong giai đoạn đầu của cuộc tấn công, Man City có những cầu thủ kỹ thuật để di chuyển bóng vì cả Fernandino và Rodri đều là những tiền vệ. Nếu tính cả Ederson, thì Man City có thêm người trong giai đoạn này.
Họ có thể triển khai bóng từ bên sườn, với những tam giác liền mạch. Điều này sẽ tạo ra thách thức thực sự với các hậu vệ Real: đẩy lên phía trước để gây sức ép không ngừng. Nếu họ dâng cao chơi pressing, Sterling hoặc Mahrez có thể khai thác không gian phía sau. Nếu không, Man City lại có khoảng trống rộng rãi để tổ chức từ sân nhà.
Pep Guardiola nên mạnh dạn khuyến khích Mahrez, Sterling đột phá cá nhân để tìm kiếm cơ hội 1 vs 1, đặc biệt với Mendy. Cầu thủ hậu vệ người Pháp bên phía Real luôn dâng cao, vì thế Mahrez có thể tận dụng khoảng trống phía sau, hoặc đơn giản là để Walker dụ Mendy ra ngoài.
Hệ thống này cũng giúp cho De Bruyne có được nhiều tự do hơn. Nếu Casemiro theo kèm tiền vệ người Bỉ, Man City có thể sử dụng các động tác thả bóng của tiền đạo Agüero để đánh lạc hướng Casemiro. Điều này sẽ dẫn đến tình huống 2 vs 1 chống lại tiền vệ người Brazil. Nếu không, De Bruyne có thể tận hưởng không gian để tấn công.
Man City tấn công như thế nào?
Trước hết hãy nói về Barcelona, đội bóng cũng có lối chơi gần giống với những gì Man City thể hiện. Barca có thủ môn chơi chân rất tốt là Ter Stegen. Trong trận đấu với Real, Barca đã có giải pháp thoát pressing của Real với khả năng phất bóng dài của thủ thành người Đức.
Như hình dưới, ở giai đoạn triển khai bóng, Barca luôn dụ áp lực từ Real. Nhưng Real chỉ tiếp cận các cầu thủ ở ngoài mà bỏ bê thủ môn. Điều này giúp Ter Stegen có cơ hội sàng lọc, trước khi tung đường chuyền lên phía trên.
Ngoài ra, Barca còn khéo léo sử dụng hậu vệ cánh để “điều khiển” vị trí của Mendy và Valverde. Nelson Semedo kéo Mendy ra ngoài, tạo điều kiện để Messi một chọi một với Ramos. Ở bên kia cánh, Jordi Alba và Frenkie de Jong quần cho Federico Valverde tơi tả.
Man City có thể học theo bài này. Ederson cũng chơi chân tốt. Với khả năng của Mahrez, Sterling, Man City có thể tạo ra mối đe dọa phá vỡ hàng thủ đội chủ nhà.
Hình ảnh dưới đây cho ví dụ khác. Cả hai hậu vệ cánh của Madrid đều rời hàng phòng ngự và vượt cao quá nửa sân nhờ hai “con mồi” Semedo và và Alba. Một lần nữa, một cú phát bóng dài giúp Barca phá vỡ kết cấu phòng ngự của đối thủ.
Ở tình huống này, Real dành số đông trước khung thành cho tình huốn pressing. Khi Luis Suárez lấy bóng, cầu thủ này có thể xoay và đối mặt với mục tiêu mà không bị áp lực vì các đối tác của anh ấy đang làm mất tập trung các hậu vệ. Đây là lý do Man City nên chơi với một hàng thủ 3 người và giữ cho họ ở vị trí cao trên sân.
Ngoài ra, hàng phòng ngự Real Madrid không ổn định khi họ sớm bị dồn ép. Họ không giữ được đội hình như một kết quả của những hành động phòng ngự đơn lẻ. Man City có thể chuẩn bị sẵn để khai thác khoảng cách giữa các hậu vệ.
Trong trường hợp này, khi Ramos và Mendy rời khỏi vị trí của họ khi cố gắng bịt sườn. Tuy nhiên, Varane và Carvajal không điều chỉnh vị trí của mình theo đồng đội. Álvaro Morata nhận thấy khoảng trống và anh nhận được đường chuyền từ Kieran Trippier. Tiền đạo người Tây Ban Nha tạo ra cơ hội 1 vs 1 để đối mặt với thủ môn.
Kết luận
Mặc dù không thể hiện thật tốt lại Premier League, nhưng Man City vẫn còn những cầu thủ chất lượng để thách thức Real Madrid. Điều quan trọng là làm thế nào để cải thiện những điểm yếu liên tục tái diễn và khai thác những điểm mạnh.
Chúng ta đã thấy Fernandinho bị vượt trội trong các tình huống 1 vs 1 hoặc Otemandi thực hiện một tình huống phòng ngự ngớ ngẩn (ở cả hai trận đấu với Wolves). Rodri từng nhiều lần bị lừa bóng ở ngay cả vị trí sở trường. Các đồng đội cần giúp cầu thủ này tránh những cái bẫy như thế và Man City phải hạn chế tối đa những sai lầm ở trận đấu này.
Điều quan trọng nữa, Man City phải sắc sảo hơn trong những tình huống trước cầu môn. Họ không thể để lịch sử lặp lại như các trận đấu trước Tottenham: ghi vỏn vẹn 2 bàn sau 45 cú sút. Man City sẽ có cơ hội, nhưng họ cũng phải biết nắm bất để tạo lợi thế.
End of content
Không có tin nào tiếp theo