Đời sống

Về đến làng mà tìm mãi không thấy ngôi nhà cấp 4 của bố, tôi choáng váng khi biết căn biệt thự sừng sững trước mặt là của ông

Tìm mãi không thấy ngôi nhà cấp 4 của bố, tôi phải hỏi thăm một người đi từ trong ngõ ra. Để rồi khi bác ấy chỉ vào ngôi biệt thự 2 tầng sừng sững trước mặt khiến tôi sốc vô cùng.

Trong buổi ra mắt nhà tôi, bạn trai vô tình đánh rơi một thứ khiến ai nấy hoảng hốt / Mẹ người yêu mất, anh đưa ra yêu cầu vô lý khiến chuyện tình đứng trước nguy cơ tan vỡ

Sau khi học xong cấp 3, tôi vào Nam học và lập nghiệp lấy vợ sinh con rồi mua nhà luôn trong đó. Khi mẹ còn sống, tôi thỉnh thoảng cũng về quê nhưng rồi từ ngày bà mất, bố đi thêm bước nữa khiến tôi chán nản chẳng muốn về nhà.

Một ngày tôi thiếu tiền để chung vốn với bạn làm ăn, vợ khuyên nên về quê bảo bố bán bớt đất để lấy tiền bù vào cho đủ. Bởi đất ở quê rộng một mình bố ở không hết bán đi hỗ trợ các con lúc khó khăn chắc chắn bố sẽ nghe. Đang rơi vào thế bí thì lời gợi ý của vợ khiến tôi mừng vô cùng nên đã vội vàng chuẩn bị về quê gấp.

dan-ong-dau-kho-49-ngoisaovn-w650-h389 0

Ảnh minh họa

Đã lâu không về, nhìn thấy nhiều nhà tầng khang trang mọc nên như nấm, tôi không khỏi xuýt xoa về sự giàu có của làng mình. Tìm mãi không thấy ngôi nhà cấp 4 của bố, tôi phải hỏi thăm một người đi từ trong ngõ ra. Để rồi khi bác ấy chỉ vào ngôi biệt thự 2 tầng sừng sững trước mặt khiến tôi sốc vô cùng.

Người ra mở cửa là một phụ nữ trẻ, vừa nhìn thấy tôi cô ấy mừng rỡ gọi tên rồi chạy vào nhà gọi mọi người ra. Nhìn thấy bố khỏe mạnh da hồng hào khiến tôi biết bố được dì chăm sóc rất tốt.

Khi tôi hỏi ngôi nhà này bố lấy tiền đâu ra mà xây, ông vui vẻ nói: “Bố bán đi một miếng đất, cộng với tiền của em Cảnh con dì nữa đã xây lên ngôi biệt thự này sống cho bằng bạn bằng bè con ạ”.

Nghe bố nói tôi choáng váng và hỏi tại sao chuyện quan trọng thế mà không gọi tôi về bàn bạc. Bố nói năm trước ông ốm nặng tưởng sắp chết, có gọi tôi nhưng lúc nào tôi cũng nói bận việc không về được. Bố trách tôi đi cả 10 năm rồi mà chẳng về thăm bố lấy một lần. Nếu không có em Cảnh và dì thì ông chắc đã khuất núi từ lâu rồi.

Bố nói là lần này tôi về sẽ cho miếng đất ở phía sau nhà, muốn làm gì thì làm, còn ngôi nhà đang ở bố đã cho dì đứng tên rồi. Lời bố nói khiến tôi như người điên, tôi tức giận ném chiếc cốc uống nước xuống nền nhà. Rồi mắng bố không coi con ruột ra gì, lại mang tài sản đi cho con hàng xóm, thế có còn là bố nữa không?

 

Bố bảo những năm qua bị bệnh đau ốm triền miên, tháng nào cũng phải vào viện, tiền thuốc thang viện phí đều do em Cảnh chi trả hết. Bố coi em ấy như là đứa con trai thứ hai vậy và quãng đời về già bố chỉ có biết dựa vào hai người đó thôi.

dan-ong-dau-kho-49-ngoisaovn-w504-h340 1

Ảnh minh họa

Tôi bảo nếu bố không có miếng đất rộng chắc gì hai mẹ con Cảnh đã đối tốt với ông. Thế nhưng ông lắc đầu: “Thế sau khi con học xong đã làm gì được cho bố chưa? Còn em ấy không phải bố sinh ra nuôi dưỡng mà lại luôn ở bên khi bố gặp khó khăn nhất. Đừng nói nhiều nữa, bố đã quyết rồi không thể thay đổi được nữa”.

Lời bố nói khiến tôi thất vọng tràn trề, cứ ngỡ lần này về quê sẽ có tiền để làm ăn nào ngờ chỉ được miếng đất trong ngóc ngách, như thế thì ai thèm mua. Tôi tự trách bản thân mình đã đối xử tệ với bố để rồi miếng ăn vào miệng mà cũng bị cướp mất.

 

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm