Doanh nhân

2.500 USD và cô chủ cửa hàng quần áo tốt bụng

Hơn hai tháng nay, nhiều người dân đi trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa (TP.HCM) theo hướng từ Q.Tân Bình về Q.1 không khỏi ngạc nhiên vì những dòng thông báo bằng tiếng Anh trước cửa hàng quần áo số 251B Nam Kỳ Khởi Nghĩa, P.7, Q.3, với nội dung tìm một người Philippines bị mất tiền.

 

Người viết còn cẩn thận để cả số điện thoại liên hệ của công an khu vực. Chị Trần Thị Ngọc Liên (SN 1956), chủ cửa hàng quần áo kể lại: “Khoảng 20g ngày 27/1, một người đàn ông Philippines đến chỗ tôi mua quần áo. Anh ta nói tiếng Việt thông thạo. Sau một hồi chọn lựa và trả giá, vị khách mua bốn bộ quần áo phụ nữ”. Theo chị Liên, lúc tính tiền xong, vị khách bất ngờ bảo “tôi bị mất tiền” và yêu cầu chị lục tìm trong các túi quần áo bày la liệt dưới sàn nhà. “Tôi hỏi mất bao nhiêu, anh ta bảo: 2.500 USD”.

Sau một hồi lục tìm không thấy, vị khách nghi ngờ bị bà chủ quán lấy trộm nên chắp tay năn nỉ: “Nếu lấy làm ơn trả cho tôi đi, tôi khổ lắm”. Sau khi tìm giúp vị khách một lúc nhưng không thấy, chị Liên bèn đi ra ngoài. “Lúc đó tôi sợ lắm vì mình không lấy tiền nhưng anh ta cứ một mực bảo mất trong cửa hàng. Trước đây từng chứng kiến người nước ngoài tráo tiền nên tôi càng sợ hơn khi anh ta xáp lại gần”, chị Liên kể lại.

Đến 21g, vị khách vẫn không chịu đi nên người nhà chị Liên đã báo sự việc lên công an P.7. Lúc công an có mặt thuyết phục, vị khách người Philippines đã bỏ đi. Tối hôm đó, lúc dọn hàng, chị Liên và hai người bán hàng tìm lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy số tiền mà vị khách bị mất. Sáng hôm sau, vị khách Philippines dừng xe phía trước cửa hàng và hỏi: “Có thấy tôi làm rơi chìa khóa không?”. Chị Liên bảo không thấy nên anh ta bỏ đi.

Chị Ngọc Liên (phải)

Tưởng rằng câu chuyện mất tiền của vị khách “phiền toái” kia kết thúc, nhưng đến gần trưa, chị Liên nghe một khách đến tiệm mua hàng nói: “Chị nhiều tiền quá hay sao mà lại đựng trong túi quần áo thế kia?”. Nhìn vào chỗ vị khách chỉ, chị Liên bất ngờ vì thấy một xấp tiền mệnh giá 100 USD được cột bằng dây thun. Lấy ra đếm thấy 2.500 USD, chị vẫn chưa tin đó là tiền thật nên bảo con trai xem lại. “Sau khi kiểm tra, biết là tiền thật, tôi tự trách mình sao không lấy số điện thoại của vị khách Philippines. Trông cách ăn mặc của anh ta tôi nghĩ chắc anh ta khổ lắm. Tôi còn không biết tên anh ta, chỉ nghe anh ta bảo đến từ Manila thôi”, chị Liên nói.

Để có thể gửi trả lại số tiền cho vị khách kia, chị Liên nhờ con trai viết dòng chữ tìm người Philippines bị mất tiền treo trước cửa hàng. Nhưng đã hơn hai tháng trôi qua, chủ nhân số tiền vẫn chưa quay lại. “Tôi nghĩ cũng có thể họ hiểu lầm rằng mình lấy trộm tiền nên không quay lại nữa”, bà chủ tốt bụng tâm sự.

Ngoài cách treo thông báo này, con trai của chị Liên còn tìm đến kể câu chuyện trên cho nhiều người bạn làm ở Lãnh sự quán Philippines và những người Philippines khác làm việc ở TP.HCM, mong tìm ra chủ nhân của số tiền trên.

“Tôi mong anh ấy sẽ sớm nhận được thông tin này. Tôi dự định sẽ gửi số tiền vào ngân hàng để khi anh ta quay lại nhận sẽ có thêm phần lãi”, chị Liên nói.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo