Doanh nhân

4 năm sống trong nhục nhã, ê chề vì chồng trăng hoa

Chưa có khi nào, tôi cảm thấy buồn thất vọng như ngày hôm nay bởi suốt 4 năm tôi nhẫn nhịn mong cho hai con một mái ấm đủ cả bố lẫn mẹ. Nhưng tất cả chỉ có giới hạn. Tôi quyết định ngày mai ba mẹ con tôi sẽ rời khỏi căn nhà tù túng đau khổ này để bắt đầu một cuộc đời mới.

27 tuổi, tôi đã có 4 năm sống cuộc sống hôn nhân. 27 tuổi, 2 đứa con còn tuổi trứng nước. Tôi biết bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống với mẹ con tôi sẽ khó khăn, vất vả trăm bề nhưng tôi chấp nhận tất cả để rời xa anh. 4 năm trôi qua đời tôi như một cơn ác mộng dài...
Với tôi, bi kịch hôn nhân đã bắt đầu ngay từ khi tôi bước chân vào nhà chồng sau đám cưới chỉ 10 ngày. Một đêm, tôi lãnh trọn 3 cái tát của chồng giữa đêm khuya. Lý do chỉ vì tôi “không chiều chồng”. Mà cũng không phải ngẫu nhiên vợ chồng mới cưới tôi lại từ chối. Chuyện vợ chồng không hẳn chỉ là nhu cầu mà còn là cảm xúc. Tôi không thể làm chuyện ấy với anh khi hôm đó anh mải la cà với bạn bè bắt tôi đợi gần 4 tiếng ở cơ quan mà không hề nhắn lại. Trời mưa rét, chồng tắt máy, tôi vừa lo sợ vừa giận hờn. Vậy mà khi về anh chẳng những không xin lỗi tôi lại đòi hỏi một cách rất thô lỗ. Khi tôi từ chối, anh thẳng tay giáng cho tôi 3 cái tát khiến tôi ngã dúi dụi. Song nghĩ chắc chồng nóng giận tôi dù ấm ức vẫn bỏ qua cho anh.
Sống trong tủi nhục khi lấy chồng

Tôi chợt nhớ lại những năm tháng quen anh sau khi tốt nghiệp đại học năm 2011. Gia đình đông con, hoàn cảnh kinh tế không mấy dư dả nên dù có cố gắng đến mấy, tôi cũng chưa thể kiếm cho mình một công việc đúng chuyên ngành như mong ước của bố mẹ. Để có việc làm nuôi sống bản thân, ngay sau khi tốt nghiệp, tôi xin đi làm công nhân may ở một công ty gần nhà, rồi sau đó quen anh. Một phần vì cảm mến sự hiền lành của anh, một phần được anh hứa hẹn sau khi cưới sẽ xin việc cho tôi vào một cơ quan nhà nước vì nhà anh có ông bác làm "to", tôi đã đồng ý làm vợ anh. Khi còn yêu nhau, anh hiền lành, tử tế bao nhiêu thì sau ngày cưới, anh lộ rõ bản chất của một người đàn ông vũ phu, gia trưởng bấy nhiêu.
Cưới nhau được 3 tháng, tôi mang bầu. Viện lí do đó, anh khuyên tôi nên ở nhà chờ sinh nở xong rồi sẽ dạm hỏi xin việc. Không làm ra tiền lại quẩn quanh ở nhà, tôi thấy mệt mỏi và ức chế vô cùng. Rất nhiều lần những mâu thuẫn giữa hai vợ chồng xảy ra từ những chuyện con cá, mớ rau tưởng như rất nhỏ nhặt. Điều đáng nói là tôi vốn không phải người có khả năng cao, nên kể từ khi có bầu tôi gần như không còn ham muốn với chồng, trong khi anh lại luôn đòi hỏi. Không đáp ứng được nhu cầu, tôi bị chồng sỉ nhục rất nhiều. Lúc đầu anh còn nhịn, ít lâu sau anh đã ngoại tình. Lúc đầu là lén lút, sau khi bị tôi phát hiện, anh càng ngày càng trơ trẽn và trắng trợn. Biết tôi không dám li hôn vì không tiền, không việc làm trong khi đang mang thai, chồng tôi đắc ý lắm. Còn anh, cái mác danh dự khiến anh không bỏ tôi nhưng anh sỉ nhục tôi hết mức.  
Thương đứa con trong bụng, tôi chấp nhận ở vậy. Để rồi sai lầm cứ nối tiếp sai lầm, đau khổ nối tiếp đau khổ. Vừa sinh xong đứa lớn, vì chủ quan không có biện pháp phòng tránh, tôi lại tiếp tục mang bầu cháu thứ hai, lại điệp khúc ăn bám chồng, chăm con, chờ ngày trở dạ. Cũng đồng nghĩa với việc tiếp tục những ngày tháng chứng kiến sự trăng hoa, coi thường của chồng. 
Đã quá nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện ly hôn, chấm dứt cuộc sống như địa ngục trong căn nhà của anh. Tôi đâu lấy chồng vì cần một ngày ba bữa cơm no? Tôi đâu lấy chồng vì cần một mái nhà để có chỗ chui ra chui vào tránh mưa, che nắng? Chẳng biết chia sẻ với ai, tôi chỉ dám trút bầu tâm sự cùng mẹ. Mẹ chỉ khuyên tôi hãy cố gắng nhẫn nhịn vì 2 đứa con. Ly hôn, tôi lấy gì để nuôi chúng? 
Nhưng cứ mãi sống cuộc sống như thế này, tôi thật sự không thể chịu nổi. Tôi có cảm giác mình không còn là vợ anh, chỉ tồn tại trong gia đình anh trên danh nghĩa là mẹ của các con anh, là cái máy nấu cơm, rửa bát, quét nhà và nơi anh trút mọi cáu kỉnh, bực bội mỗi khi không hài lòng. 
Ngày hôm nay cũng vậy. Chỉ vì đi làm về chưa có cơm ăn vì tôi còn bận tắm cho con lớn, thay quần áo cho con nhỏ mà anh ta không tiếc lời nhục mạ tôi trước mặt các con và anh chị chồng. Lần thứ n kể từ 4 năm chung sống cùng anh, tôi quyết định sẽ ly hôn. Lần đầu tiên kể từ 4 năm làm vợ anh, tôi kí tờ đơn trước sự ngỡ ngàng của anh và cả bố mẹ chồng. Nhẹ nhõm như vừa trút đi được một gánh nặng. Chỉ ngày mai thôi, ba mẹ con tôi sẽ được về ôm bà ngoại mà khóc. Nước mắt rơi rồi sẽ khô thôi!...

Em đẹp/Congluan

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo