Biết chồng ngoại tình tôi vẫn cứ phải giả mù - câm - điếc
Ôm con ngủ trong những ngày mùa đồng lạnh giá, tôi cảm thấy căn nhà này cô đơn vô cùng. Tôi có chồng mà như không vì anh tối ngày đi vắng… Nhưng nếu tôi nói, anh chắc chắn sẽ hỏi tôi một câu rằng: “Thế em kiếm tiền nuôi cả hai nhà nhé, thế thì anh chỉ ở nhà cho em vui”. Vậy nên tôi im lặng và chấp nhận cảnh sống “có chồng hờ hững cũng như không”.
Hồi tôi và anh lấy nhau thực sự là một niềm vui lớn với gia đình tôi. Nhà tôi vốn khó khăn, tôi có một đứa em tật nguyền, ba mẹ thì đã già cả rồi. Anh là người đàn ông thành đạt, kiếm được nhiều tiền. Có lẽ anh yêu tôi, chọn tôi làm vợ là bởi vì tôi khéo léo, đảm đang và biết nghe lời. Thú thực, ngày đó tôi cũng xinh xắn, nhiều anh theo đuổi, nhưng tôi nhận lời cưới anh vì cảm thấy anh là người đàn ông có thể làm chỗ dựa cho mình.
Quả đúng là như vậy, anh ấy không chỉ là con rể mà còn là trụ cột chính lo cho cả nhà bên vợ. Bố mẹ tôi đã già yếu không thể làm được gì, em tôi cũng không có khả năng lao động. Tôi đi làm, lương tháng chỉ đi chi tiêu cho bản thân là cùng. Bao nhiêu công việc, tiền bạc đều do chồng tôi lo liệu hết. May mắn là anh thu nhập tốt, lương tháng cao nên có thể lo cho cả hai nhà, bên nội, bên ngoại. Tôi rất biết ơn chồng vì điều đó.
Tôi sinh được con trai đầu lòng, cả nhà bên chồng ai ai cũng vui. Chồng tôi phấn khởi ra mặt… Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Còn sau đó là chuỗi ngày bi kịch mà không thể nói cùng ai. Khoảng hơn 3 năm sau ngày cưới thì chồng tôi có bồ. Anh không cặp với một cô mà lăng nhăng hết người này đến người khác. Công việc thăng tiến, đồng tiền có được nhiều hơn, những lần nhậu nhẹt tăng lên và việc ngoại tình là khó tránh. Tôi nghe người ta nói, cứ cô nhân viên nào mới vào công ty là anh lại cưa cẩm rồi bồ bịch, chán lại bỏ. Chuyện chồng tôi lăng nhăng cả công ty của anh chẳng ai còn lạ lẫm nữa.
Lần đầu tiên biết chồng ngoại tình, tôi khóc như mưa, bù lu bù loa lên. Rốt cục lần đó về, anh cười rồi nói nhẹ nhàng: “Thế em đi làm, kiếm tiền nuôi cả hai cái nhà này nhé. Như thế anh sẽ chỉ ở nhà cho em vui. Đàn bà, muốn hạnh phúc thì giả câm, giả điếc, giả mù đi một tí. Có ai sướng như em chưa mà em còn bày đặt thói ghen tuông? Lấy chồng, chẳng phải lo gì, chồng nuôi cả nhà, lại còn đèo bồng gánh thêm cả nhà bên vợ, em còn đòi hỏi cái gì nữa. Anh ra ngoài chơi bời một tí không được sao. Về nhà anh đã chửi bới hay đánh đập em cái nào chưa?”
Vậy là tôi im lặng. Phận một người đàn bà là gánh nặng cho chồng như tôi tự thấy mình không còn quyền gì để bắt bẻ chồng nữa. Đổi lại, tôi chỉ biết hóa mù, hóa câm, hóa điếc và khóc thầm. Nhiều đêm anh không về, tôi điện thoại, cô nhân tình của chồng còn thản nhiên nhấc máy. Chắc cô ta biết tôi sẽ không ghen, không chửi bới nên thoải mái đáp lại. Ngày hôm sau anh về, tôi vẫn cơm ngon, canh ngọt đón chồng.
Tôi không biết tới bao giờ chồng tôi có ý định dừng lại những cuộc tình chớp nhoáng ấy…Người ngoài vẫn thấy vợ chồng tôi hạnh phúc vì chồng vẫn chiều vợ, lo cho cả nhà vợ, không một câu to tiếng… Nhưng ở bên trong, tôi thấy ghê tởm cuộc hôn nhân của mình. Nó hoàn toàn không có sự tôn trọng, nó giống như một cuộc đổi chác mà kẻ yếu thế như tôi phải im lặng để chấp nhận sự bố thí từ chồng.
Lẽ nào, anh không thể làm một người chồng tử tế và yêu thương vợ, lẽ nào vì muốn gia đình mình bớt khổ, muốn giữ chồng, vợ cứ phải giả câm, giả điếc, giả mù?
Eva.vn/Khám phá
End of content
Không có tin nào tiếp theo