Bủn rủn khi thấy mẹ chồng dúi gói thuốc vào tay chồng rồi bảo cho tôi uống
Cuộc sống hôn nhân của tôi chẳng được suôn sẻ như người khác. Mẹ chồng tôi là 1 người rất khó tính và cay nghiệt với con dâu. Ngày cưới nhau về, tôi nói chồng ra ngoài ở riêng ban đầu anh đồng ý với tôi nhưng vừa nghe chồng đề cập đến đã bị mẹ chồng gạt phăng đi. Bà bảo nhà này mỗi anh con trai không sống cùng bố mẹ thì sống cùng ai. Kể từ đó mẹ chồng hậm hực tôi ra mặt, bố chồng thì hiền lành ít nói bị mẹ chồng lấn át.
Cưới nhau về tôi chưa có con liền vì tuổi 26 mẹ chồng bảo kiêng không nên sinh con. Tôi cũng muốn tốt cho tương lai của con nên nghe theo hơn nữa mới cưới về vợ chồng trẻ dành thời gian cho nhau cũng tốt. Chúng tôi kế hoạch được 1 năm, đợt gần đây tôi giục chồng có con thì anh cứ ậm ừ. Tôi thấy chồng dạo này tính nết có vẻ khác lạ. Anh hay đi làm về muộn. Hôm nào chồng tôi về sớm thì mẹ chồng liền mời cô bạn thân của anh đi du học từ bên nước Anh mới về.
Tôi chưa từng thấy mẹ chồng niềm nở với mình như với người đó. Cả nhà nói chuyện rôm rả chỉ mình tôi lủi thủi bếp núc như kẻ hầu vậy. Chồng tôi cũng cười nói say sưa mà không biết rằng mắt vợ đang rớm nước.
Tôi sốc tột độ, bủn rủn hết chân tay, nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng. (Ảnh minh họa)
Đêm đó tôi buồn tôi trách móc chồng thì anh quay lưng đi bảo tôi lắm chuyện, việc bé xé ra to. Tôi nằm nước mắt ướt hết gối, tủi thân vô cùng. Chồng vô tâm hay nghe lời mẹ, mẹ chồng thì khó tính tôi thực sự chẳng biết bấu víu vào ai cả. Bảo chồng sớm có con đi thì anh cũng chẳng mặn mà chăn gối đi, nếu co thì anh sẽ dùng bao. Tôi buồn lắm, đau khổ lắm.
Hôm đó tôi đi chơi với bạn về muộn, lâu lắm rồi tôi chẳng hẹn hò với ai. Nhưng dạo gần đây tâm trạng tôi chán quá nên thông báo với gia đình không ắn cơm ở nhà. Nếu ngày trước chồng sẽ hỏi cặn kẽ đi đâu với ai, thậm chí đòi đèo tôi đi nhưng giờ anh gật đầu liền không thắc mắc gì thêm. Mẹ chồng còn đon đả: “Con đi cho thoải mái chẳng lo về sớm đâu”.
Nhưng rồi cũng chính hôm ấy tôi chỉ muốn chết đi cho đỡ đau khổ. Trong cái rủi cũng có cái may, xe tôi bị hỏng nên vứt ở quán đầu ngõ tôi đi bộ về. Vừa bước lên tầng 2 thì nghe tiếng chồng và mẹ chồng nói chuyện:
- Con cầm lấy đi rồi hòa vào nước cho con vợ mày uống nhé, cứ bảo là thuốc bổ.
- Thuốc gì đây mẹ?
Tôi nhìn qua khe cửa thấy mẹ chồng đang dúi nó vào tay chồng. Mẹ chồng nhìn nghiêm trọng thủ thỉ:
- Thuốc tránh thai đấy, giờ nó có thai thì mày khó mà bỏ được. Như thế sẽ chẳng rước được cái Hoa vào nhà mình đâu con.
- Kìa mẹ.
- Mẹ con cái gì, mẹ là mẹ ưng cái Hoa lắm. Ngày đó nó không đi học thì hai đứa mày cưới nhau rồi còn gì, nhà nó giàu có, nó lại ăn nói dễ nghe lấy về được nhờ con à. Chứ như vợ mày tao thấy chả được cái nước gì cả.
- Nhưng làm thế có quá đáng quá không mẹ.
- Quá đáng cái gì, nó cứ khăng khăng đòi đẻ thì chỉ biết làm cách này thôi. Mình có giết nó đâu mà sợ.
Tôi sốc tột độ, bủn rủn hết chân tay, nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng. Thật ghê tởm và đáng sợ. Họ đang âm mưu đuổi tôi đi để rước cô bạn thân của chồng về ư? Tôi như đui mù cứ tưởng họ chỉ là bạn cũ thì ra ngày trước họ yêu nhau và giờ có ý nối lại. Bà mẹ chồng của tôi thì mất cả nhân tính vì hám của.
Hôm đó tôi chạy ra khỏi nhà, gọi cho đứa bạn rồi khóc như chưa bao giờ được khóc. Cả đêm hai đứa tâm sự nó khuyên tôi đủ điều. Bạn tôi mạnh mẽ quyết đoán nó bảo tôi ly hôn đi, cái nhà đó chẳng còn gì đáng lưu luyến đâu. Mình phải giữ thế chủ động đừng để đến lúc bị nó đuổi ra khỏi nhà vì cái tội oan: “Không biết đẻ”. Liệu tôi có nên làm theo lời nó nói không? Nếu làm vậy thì dễ dàng cho những con người kia quá, tôi thực sự không cam tâm. Xin hãy cho tôi lời khuyên, thực sự bây giờ tôi rất bế tắc.
Theo Phununews/Một Thế Giới
End of content
Không có tin nào tiếp theo