Câu chuyện của anh với em chẳng phải câu chuyện tình yêu...
Một phút yếu lòng em lại nhớ về anh - người em thương!
Đeo tai nghe vào, tay vô thức bấm vào playlist, bật bài "Vì mất đi ánh mặt trời", bản cover của Trịnh Thanh Vân và bật âm lượng hết cỡ. Em chìm trong dòng cảm xúc mang tên anh. Người ngoài chỉ thấy sự im lặng nơi em, chỉ có em - người đeo tai nghe mới thấy hết được sự dữ dội ở bên trong...
Trong thâm tâm em bình lặng đến đáng sợ mà con tim lại le lói vài tia nhớ nhung. Nhớ nhung ấy, em chỉ dám cất riêng cho bản thân mình ngắm. Câu chuyện của anh với em chẳng phải câu chuyện tình yêu. Anh yêu cô ấy, cô ấy yêu người ta và em yêu anh...
Giữa chúng mình chẳng bao giờ tiến quá ranh giới "mối quan hệ mập mờ". Em rất thích mối quan hệ ấy. Có lẽ em chưa thực sự có một tình yêu bao giờ nên đối với em đó là thứ tình cảm mới lạ vô cùng; chẳng có ràng buộc, thích đến thì đến, thích đi thì đi và rồi em chột dạ, mình yêu anh từ lúc nào không hay... Đó là khi bi kịch lần thứ hai đến với em...
Anh dạy em cách yêu một người khác mà không phải ai đó. Anh dạy em nhớ nhung một người khác mà không phải ai đó. Anh cho em cảm giác vui vẻ, háo hức khi không phải ở bên ai đó. Anh dạy em cách cười ngớ ngẩn khi nhớ về một người khác mà không phải ai đó... Anh đã chiếm trọn trí não và thời gian của em mà không phải ai đó... Sau sáu năm đằng đẵng chẳng thể cảm nhận được một chút cảm giác nào thì anh làm em có cảm giác... Rồi anh lại rời đi, y như những gì ai đó đã làm với em.
Em chẳng rõ vì sao bản thân lại yêu anh... Một thời gian ngắn điên cuồng yêu anh chưa phải là tất cả. Em biết anh sẽ chẳng bao giờ yêu em, cũng chẳng bao giờ nhớ đến em nên mọi thứ với em tưởng chừng như điên loạn mà lại có điểm dừng... Điên nhưng em vẫn điều khiển được cảm xúc của mình anh à.
Nhiều hơn một lần em quyết tâm quên đi anh, xóa hết ảnh, xóa hết tin nhắn, xóa hết inbox, xóa mọi thứ liên quan đến anh. Em cố gắng dọn dẹp hết mọi thứ có liên quan đến anh. Em sẽ làm được. Em tin là như thế! Vì em đã từng làm một lần rồi. Mọi thứ đều phải quỳ gối dưới chân của thời gian, anh nhỉ?
Chỉ là hiện tại, em đang trải qua thời kì em nghĩ là còn khó khăn hơn cả cuộc tình trước nữa... Cuộc tình trước với em đã bị thời gian chôn vùi, mọi thứ đã quá rõ ràng. Còn với anh, em chẳng rõ ràng thứ gì. Điều duy nhất mà cả em và anh đều rõ ràng là ánh mắt của anh mãi mãi không hướng về phía em.
Anh biết không, sau sáu năm rơi nước mắt vì duy nhất một ai đó thì em đã rơi nước mắt vì anh. Lần đầu tiên là vào đêm khi em nói chuyện rõ ràng, chấm dứt mối quan hệ với anh. Đêm ấy em chẳng ngủ được và vô tình em nghe được bài "Vì mất đi ánh mặt trời". Chợt, nước mắt em đã rơi...
Mọi thứ em đã quá quen thuộc rồi, cảm giác này, những giọt nước mắt mặn chát này, những suy nghĩ này, những cái nhói lòng này... Nhưng mà lần này khác: nhói một nỗi nhói âm ỉ và bình lặng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mọi cảm giác trước kia em trải qua là sáu năm... Vậy mà lần này nhanh đến nỗi em không kịp định hình, không kịp nhớ, cũng chẳng kịp đau...
Anh có nhớ em đã từng nói gì với anh không? "Chỉ cần một câu đợi thì em sẽ chờ". Sự thât đấy! Kể cả khi em đã biết trước kết quả như thế nào. Cả thế giới quay lưng lại với quyết định của em thì em vẫn cương quyết một lần đi ngược lại với thế giới để đợi; dù chẳng có bất cứ một câu "chờ" nào. Em làm việc ấy sáu năm nay rồi và giờ lại tiếp tục. Chỉ khác đối phương đã thay đổi, không phải là ai đó mà chính là anh.
Cả em và anh đều ngu ngốc nhỉ? Hai trái tim đặt ở hai vị trí khác nhau. Với anh là cô ấy, còn với em là anh!
Thế em mới bảo, cảm giác khi yêu một người đầu tiên là sợ...
Từ bây giờ, em sẽ lại tiếp tục một mình đi con đường này, cho đến khi em gặp một ai khác làm con tim em lần nữa rung động... Anh đừng buồn, cũng đừng cảm thấy tội lỗi. Mọi thứ đều do em lựa chọn...
Em mong mọi điều tốt đẹp đều đến với anh - người em thương!
End of content
Không có tin nào tiếp theo