Chuyện của một thế hệ thích 'tô vẽ' bản thân
Ngày trước tôi có học cùng trường với một cô bạn. Cô nàng được may mắn sinh ra trong một gia đình trên tầm khá giả, học vấn bình thường, không thông minh nhưng được cái “cần cù bù tiếp thu chậm”. Vậy nên từ nhỏ hai chị em đã được ăn sung mặc sướng, như thể mỗi sáng ra nghĩ đến việc làm sao xài hết tiền của hai cụ cũng đã vất vả rồi.
…nhưng đó là chuyện của mười năm trước. Hiện nay nhà nàng không hiểu vì đổ nợ gì, tuy không rơi vào cảnh “màn trời chiếu đất” nhưng cũng xem như bất hạnh (chí ít là đối với bản thân hai cô con gái vốn quen thói vung tay quá trán).
Thay vì tìm một cách nào đó để hạn chế sự tiêu hao hoang phí của mình để giúp đỡ gia đình thì cô nàng lại bắt đầu công cuộc khai thác triệt để trí tưởng tượng của bản thân để giữ gìn thể diện. Nàng rêu rao với mọi người rằng nàng đã giúp công ty lãi được gần cả tỷ đồng.
Khi nghe qua câu chuyện, tôi liền la lớn “Wow! Vậy ra nó có tài thật!” vậy là bị nhỏ bạn tạt cho một gáo nước đá “Ừ, nhân tài quốc gia đó, giờ thì được công ty cho nghỉ việc rồi!”. Lần đầu tiên trong đời, tôi ê chề nhận ra mình vẫn còn trong tình trạng chân-chạm-đất trong khi có nhiều đứa đã bay lên tận chín tầng mây.
Người trẻ và những lớp sơn phủ thành công |
Cô ả thành công… chuyện “nợ nần”
Tôi có vinh dự nằm trong friendlist của một cô nàng. Chị ta lớn hơn tôi vài tuổi. Trên facebook thì bao giờ cũng thể hiện cái chất “nghệ sĩ” trong người đại loại như hút thuốc, đọc sách, xăm mình, chửi bới thiên hạ não kém nhăn (giống như thể trái đất này chẳng thể nào xoay đúng trục khi thiếu chị ta)…
Ấy vậy mà ai biết được ở công ty, chị ta là một con nợ khét tiếng. Chị ta nợ nhiều đến mức mà chả ai nhớ là bao nhiêu để mà đòi, dẫu có muốn đòi thì cũng không phải chuyện khả thi (vì người ta gọi chị ấy là “sếp” mà).
Tất cả vốn liếng tiền bạc chị ta kiếm được từ lương tháng cộng với khoản vơ vét được từ túi đồng nghiệp, chị ta đều đổ vào các night club. Không biết mục đích của các cuộc vui thâu đêm suốt sáng đó để làm gì, chỉ biết là chị ta đã xây dựng nên hình ảnh một con nợ đội lốt người thành công hoàn hảo.
Bởi mới nói chữ thành công cũng có năm bảy đường, năm bảy cái thang đo người này thì đồng ý còn kẻ khác thì không. Phải có dịp gặp những thể loại thích tô vẽ như vậy bạn mới thấy được cuộc đời này vốn dĩ muôn màu muôn sắc.
Trái đất này vốn dĩ bé lắm, đi đâu rồi thì chúng ta cũng gặp người quen thôi. Đừng cố gắng xây dựng cho mình cái bản profile lấp lánh rồi để cho thiên hạ bôi than đen lên vì họ biết rõ trong đó có bao nhiêu điều là sự thật.
Tôi nghĩ chúng ta là những người trẻ đủ thông minh để hiểu được cuộc đời nhọc nhằn thế nào, và cần gì để chạm tay đến thành công. Hãy đừng đeo thêm gạch đá lên một đôi vai vốn đã đủ nặng khi phải đấu tranh trong một xã hội khốc liệt như thế này!
End of content
Không có tin nào tiếp theo