Doanh nhân

Có một loại yêu xa... Đó chính là khi, hai người ở rất gần nhau nhưng không thể chạm vào nhau...

Yêu xa cần niềm tin đủ lớn để cả hai cùng cố gắng và vượt qua những thử thách. Yêu xa là cả hai phải chấp nhận những ngày dài không gặp mặt, trái tim không ngừng thổn thức nhớ mong. Yêu xa là chỉ mong một ngày nhận được tin nhắn của ai đó dù chỉ là một lời hỏi thăm bâng quơ để được yên lòng. Đó là khi hai con người xa cách nhau về địa lý nhưng hai trái tim cùng chung nhịp đập hướng về nhau......

Nhưng

Tôi biết cũng có một loại yêu xa mà khi vụt qua trong đời, cảm giác nhói đau vẫn còn mãi. Đó chính là khi, hai người ở rất gần nhau nhưng không thể chạm vào nhau. Như cô gái chẳng dám chạm vào chàng trai ấy, chỉ lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ dõi theo từng bước đi.

Là khi, chỉ dám đứng nhìn người mình yêu từ một khoảng cách nhất định. Chỉ đứng từ xa nhìn lại mặc trong lòng có quá nhiều rung động. Là khi phải giấu hết những mong nhớ, kìm chế hết mọi cảm xúc dù biển lòng đang dậy sóng dữ dội. Là khi mãnh liệt muốn chạy đến ôm lấy người ấy, rồi nhận ra mình không thể đi quá giới hạn.

Có một loại yêu xa... Đó chính là khi, hai người ở rất gần nhau nhưng không thể chạm vào nhau...

Là khi đau đớn nhận ra rằng người ấy đã mặc định cho mình một vị trí chẳng thể nào thay đổi, không quá quan trọng như những gì mình đã làm. Là khi bản thân vẫn cố chấp huyễn hoặc nên những niềm hạnh phúc mơ hồ dẫu sự thật rành rành trước mắt vẫn gạt bỏ không tin.

Yêu như vậy, xa lắm

 

Xa đến nỗi nỗi nhớ dẫu có cũng gần như tuyệt vọng, xa đến nỗi mãi mãi người kia cũng không hiểu được mà cho dù có thể hiểu cũng không làm khác được. Xa đến nỗi cứ bình lặng đến bên cạnh rồi bình lặng ra đi, mà người kia không hề hay biết. Xa đến nỗi chỉ biết cúi mặt nhìn họ lướt qua trong đời, không một tiếng gọi, không một hành động níu giữ. Bởi bản thân làm gì có đủ quyền năng. Xa đến nỗi dẫu có cố gắng đến kiệt sức cũng chỉ nhận lại sự thất vọng và muôn vàn những vô tâm.

Có một loại yêu xa... Đó chính là khi, hai người ở rất gần nhau nhưng không thể chạm vào nhau...

Xa như thế, phải buông?

Câu hỏi ấy đặt nghi vấn nhiều lần cho bản thân rằng, sao cứ phải gặp rồi lại xa, sao cứ phải chạm mặt rồi xem nhau như người lạ. Ước chi, từ một phút giây nào đó, để người ta nhìn thấy được tim mình đang gào thét như thế nào, khao khát như thế nào. Dù chỉ một lần, rồi mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của người kia. Chỉ cần một cái quay lưng là tiễn biệt tất cả về với cát bụi.

Nhưng nào nhẫn tâm chôn vùi kỉ niệm, nào nhẫn tâm trách móc hay oán thán. Rồi cũng vì thương mà sẵn sàng tha thứ, hi sinh vô điều kiện. Rồi cũng vì thương mà chấp nhận trắng tay.

Ừ thì yêu như vậy, xa cả một vùng trời...

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo