Có thai nhưng bị ruồng bỏ, tôi nhắm mắt lấy chồng khù khờ
Tôi sinh ra ở một miền quê miền núi, ở xã tôi, chỉ đếm trên đầu ngón tay những người có ăn có học, còn đa phần chỉ học hết lớp 9, hết cấp 3 rồi lấy vợ lấy chồng.
Tôi đỗ đại học là niềm vinh dự không riêng gia đình mà cả họ hàng, lối xóm.
Học xong, tôi quyết bám trụ ở Hà Nội vì không muốn về quê. Một đứa thân cô thế cô, non nớt như tôi, phải chật vật lắm mới tìm được một công việc có mức thu đủ sống. Tôi ôm mộng lấy chồng ở đây. Đấy chính là lý do tôi đồng ý yêu Hải, một thiếu gia nhà giàu. Tôi khá xinh xắn, trắng trẻo, tôi biết ưu điểm của mình nên tận dụng nó triệt để.
Thời gian yêu nhau, Hải chiều chuộng tôi hết mực. Anh đưa tôi đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, mua tặng tôi những món quà xa xỉ, cung phụng tôi như bà hoàng. Đấy là lần đầu tiên tôi được hưởng cuộc sống ăn sung mặc sướng. Thú thật, có những bữa ăn trị gái vài triệu bạc, bằng cả đại gia đình tôi ăn tiêu cả tháng trời.
Nhưng sự đời có đi có lại, tất nhiên chẳng ai cho không ai cái gì. Tôi tiêu tiền của Hải, bù lại, tôi trở thành chốn "đi về" của anh.
Yêu nhau 5 tháng tôi dính bầu, tôi cứ ngỡ đây chính là cơ hội để ép anh cưới tôi, giúp tôi đổi đời. Ai dè... (Ảnh minh họa)
Yêu nhau 5 tháng tôi dính bầu, tôi cứ ngỡ đây chính là cơ hội để ép anh cưới tôi, giúp tôi đổi đời. Ai dè Hải nói anh chưa muốn cưới vợ, chưa xác định gì hết. Anh tưởng tôi uống thuốc, ai ngờ tôi thả như thế. Giờ tôi tự đi mà chịu. Hải ném cho tôi nắm tiền, bảo tôi liệu mà giải quyết. Thế rồi anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi loay hoay một mình, gọi cho anh thì không được. Bạn bè anh tôi không biết, nhà anh ở đâu, cơ quan anh ở đâu tôi cũng chẳng hay. Giờ tôi mới ngỡ ra mình gặp phải kẻ sở khanh.
Thời điểm ấy, tâm trạng tôi tồi tệ lắm, cứ nghĩ đến là nước mắt chảy ra, hoang mang cùng cực, cảm giác không biết phải làm như nào. Có lúc nghĩ quẩn, chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến việc mình còn quá trẻ, tôi lại không cam lòng. Ra ngoài có người thì không sao, nhưng cứ trở về căn phòng một mình, đối diện với 4 bức tường vắng là nỗi đau lại như nhân lên ngàn vạn lần. Tôi trách mình, dày vò mình và căm hận gã đàn ông bội bạc.
Khi tôi đến viện khám, cái thai đã gần 1 tháng. Cái thai càng lớn, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng tăng lên. Tôi lặng lẽ về quê gặp bố mẹ với lý do việc đã xin được nhưng chờ 1 tháng nữa người kế trước đến ngày sinh thì tôi sẽ vào làm thay chị ấy. Cả ngày tôi chẳng dám ra khỏi buồng. Bố mẹ tôi có lẽ cũng sinh nghi nhưng tôi viện lý do ở Hà Nội làm việc căng thẳng quá nên mấy ngày được về quê tôi muốn ngủ nghỉ thoải mái trong buồng một mình. Nói vậy thôi chứ khi bố mẹ quay đi, nước mặt tôi lại trực trào, đầu óc lại nặng trĩu. Mọi người đi làm cả, nhà cửa lại càng trống rỗng hơn, ngoại trừ tiếng hát câu được câu chăng của anh hàng xóm khù khờ bẩm sinh. Rồi chẳng hiểu sao, cái ý nghĩ đen tối tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Người này hàng xóm với nhà tôi, giàu có lắm, lại là con một. Duy chỉ có điều anh ta không được khôn ngoan nên gần 30 vẫn chưa có vợ hay nói đúng hơn là nhiều người cũng tránh xa. Bố mẹ anh ta thì thích tôi lắm, mấy lần sang nhà tôi ướm hỏi. Còn đánh tiếng, nếu tôi đồng ý sẽ cưới ngay, về cho luôn căn nhà 3 tầng mặt đường buôn bán.
Tôi biết làm thế là thất đức lắm, nhưng giờ tôi như này, tôi không nghĩ được gì hết. Bỏ con thì tôi không dám, phần vì thương con, phần vì tôi sợ sau này không sinh được nữa. Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Phunutoday/Khỏe&Đẹp
End of content
Không có tin nào tiếp theo