Đau đớn khi nghe tiếng chồng thủ thỉ với gái ngay trong phòng ngủ
Tôi năm nay 32 tuổi, kết hôn được 5 năm. Chồng hơn tôi 3 tuổi, công việc của hai vợ chồng khá tốt, thu nhập khá, chính vì thế riêng về kinh tế, chúng tôi không phải lo lắng gì nhiều. Duy chỉ có một chuyện rất buồn trong gia đình tôi, đó là về con cái. Con trai tôi hơn 4 tuổi, nhưng thằng bé mắc hội chứng Down, chính vì thế trí tuệ chậm phát triển.
Ngày trước khi tôi có bầu, cả nhà chồng cũng yêu quý, chiều chuộng tôi lắm, nhưng sau khi tôi sinh con, biết thằng bé bị vậy, bố mẹ chồng hắt hủi, đến mức không chịu được nữa nên vợ chồng tôi buộc phải chuyển ra ở riêng.
Cũng từ đó, chồng tôi ngày càng thay đổi, anh thường xuyên nhậu nhẹt, rượu chè. Lúc uống say thì lè nhè mắng chửi tôi, anh chì chiết, đay nghiến tôi là loại đàn bà không biết đẻ, đẻ ra thứ con thế thì đẻ làm gì... Tôi nghe những lời chồng xúc xiểm mà thương mình, thương con đến thắt ruột.
Tai tôi ù đi, cổ họng bất chọt nghẹn đắng lại, bên trong, tiếng chồng rì rầm, tiếng người phụ nữ cười đùa vang lên. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi không bao giờ chăm con, bế con kể từ khi biết thằng bé bị bệnh. Cực chẳng đã, tôi buộc lòng phải thuê giúp việc về trông con để tôi còn có thời gian đi làm.
Tôi biết chồng tôi từ lâu chẳng còn thương tôi, cũng không còn coi gia đình này ra gì nữa, nhưng việc anh ngoại tình, còn công khai chuyện đó khiến tôi đau lòng không chịu đựng nổi. Đã có lúc tôi nghĩ đến ly hôn, giải phóng cho nhau, nhưng nhìn con bé bỏng tôi không nỡ. Dự định của tôi là đợi thẳng bé lớn hơn một chút rồi tính tiếp.
Hôm trước, cô giúp việc xin tôi cho về quê nghỉ mấy hôm vì nhà có việc. Tôi tính đi tính lại, thấy không cho không được nên đồng ý. Cũng may giáp cuối tuần, tôi có thể xin nghỉ được. Kế hoạch là thế nhưng đùng cái, tôi có lệnh đi công tác gấp. Đang không biết xoay sở thế nào thì chồng tôi nói tôi cứ đi đi, anh được nghỉ sẽ ở nhà trông con.
Tôi rất bất ngờ, vì trước giờ chưa bao giờ chồng tôi chủ động đề nghị làm việc đấy, nhưng vì gấp quá nên tôi cũng không thắc mắc gì, dù sao thằng bé cũng là con anh, anh có trách nhiệm với con thì cũng đúng. Dự kiến tôi đi 3 ngày, nhưng đến ngày thứ 2, công việc đã xong. Vì sốt ruột con cái ở nhà nên tôi đáp chuyến bay về sớm nhất.
Về đến nhà đã hơn 7h tối, tôi thấy nhà cửa tối mù. Mở cửa đi vào, tôi suýt rụng tim khi thấy con trai ngồi thu lu trên sô pha phòng khách. Hoảng quá, tôi bật vội điện lên, thấy thằng bé nước mắt nước mũi tèm nhem. Tôi ôm con vào lòng, thẳng bé vừa nấc vừa ôm mẹ: "Bố mắng con". Tôi hỏi thế bố đâu, thẳng bé chỉ tay lên tầng. Tự nhiên lúc đấy thấy linh tính có gì đó không lành, tôi dặn con ngồi yên rồi đi thật nhẹ lên trên phòng ngủ của hai vợ chồng.
Tiếng cười đùa, hú hí phát ra ngày một rõ, tiếng chồng tôi rõ mồn một: "Em sinh cho anh thằng cu đi, đừng như con vợ anh, đẻ được đứa con ngây ngô, chả biết cái gì, anh chán lắm rồi...". Tai tôi ù đi, cổ họng bất chọt nghẹn đắng lại, bên trong, tiếng chồng rì rầm, tiếng người phụ nữ cười đùa vang lên, rồi tiếng thở, tiếng rên rỉ khiến tôi gục ngã.
Tôi định mở tung cửa phòng, cho đôi "mèo mả gà đồng" đó một trận nhưng con trai tôi níu chân tôi. Không biết thằng bé đi lên từ lúc nào. Sợ con phải chứng kiến cái cảnh không nên nhìn đó, tôi bế thằng bé xuống, đau đến thắt lòng.
Tôi ra khỏi nhà, hai mẹ con chả biết đi đâu, cuối cùng rẽ vào nhà nghỉ ngủ cho qua đêm. Nhìn con trai ngủ say mà lòng tôi tan nát. Tôi phải làm sao bây giờ đây, thật không ngờ chồng tôi lại là con người tàn độc, bạc bẽo đến như thế... Tôi biết chẳng có lý do gì để tôi níu kéo cuộc hôn nhân này nữa, nhưng nghĩ đến con người ấy, tôi vẫn thấy chua chát vô cùng.
Phunutoday/Khỏe & Đẹp
End of content
Không có tin nào tiếp theo