Doanh nhân

Đi qua những cô đơn

"Một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra". Tiếp tục bước đi hay vẫn cứ đứng yên tại chỗ, quyết định là do bạn.

Dành cho những anh chàng già!


Ngoài anh ra, chẳng ai có thể cảm nhận được rõ ràng những vết thương đang nhức nhối trong trái tim anh và chẳng ai có thể kiên trì chạy đến nâng anh dậy, dìu anh chầm chậm bước qua quãng thời gian trúc trắc những bất an, và sự trống rỗng như một lỗ hổng lớn sâu hoắm cứ kéo anh chìm vào trong lặng lẽ, trong những khoảng không vô tận. Chỉ đến khi có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của mình, anh mới có thể dần dà biết cách tự đứng dậy và tiếp tục bước đi. Tất cả cảm xúc của anh lúc này đơn giản và mơ hồ chỉ tựa như sự né tránh, anh núp mình trong một vỏ bọc cứng cáp mà không biết được rằng, dẫu vỏ bọc có vững chãi đến đâu cũng không thể che giấu hết mọi kẽ hở cảm xúc.
 
Một ngày kia anh sẽ nhận ra rằng, xung quanh có những người sẵn sàng yêu thương mình vô điều kiện, nhưng họ cũng chẳng thể nào luôn ở bên cạnh để giúp anh chữa lành những vết thương. Vậy nên có đau thương đến mấy, điều anh phải đối mặt vẫn chỉ là chính bản thân mình. Bước qua nỗi đau, nghe thì có vẻ hoa mĩ, nhưng thực chất chỉ là vượt qua bản thân mình, để rồi có cái nhìn khác hơn về cuộc sống, để chọn đương đầu chứ không phải là thỏa hiệp, để chọn chấp nhận chứ không phải buông xuôi, để chọn dũng cảm hơn chứ không phải cứ mãi hèn nhát, để chọn bình tĩnh hơn trước mọi vấn đề chứ không phải chỉ biết trốn chạy.
 
Chẳng cần phải đặt mục tiêu là bất cứ ai, chỉ cần mang niềm tin rằng anh đang thay đổi, vì chính mình.

Quá trình trưởng thành gian nan biết bao, cứ  mỗi lần vấp ngã, đứng lên, lại thấy suy nghĩ của mình dài rộng hơn một chút. Sau này nhìn lại mới thấy, hóa ra quãng thời gian lớn lên gian nan ấy, đã học được cách bình thản đối diện với hiện thực, không còn là cậu bé ngày nào vẫn hay lặng lẽ, chỉ biết ôm riết lấy những vết thương để đau khổ một mình, nuốt cạn những tổn thương để u uất trong nỗi ấm ức chẳng thể nguôi ngoai nổi.
 

 
Ai chẳng tồn tại trong lòng một quãng thời gian như thế, chỉ là một lúc nào đấy sẽ thấy thích ứng dần với hiện thực để rồi biết tự mình bước qua những nỗi đau. Quan trọng là, chỉ anh có thể tự làm chủ bản thân, để biết chọn lựa đánh cược và sẵn sàng chấp nhận chịu thua nếu thất bại. Rồi sau đó mới có thể bình tĩnh làm lại, và kiêu hãnh ngắm nhìn thành quả của mình.
 
Biết sống độc lập hơn, biết kiên định coi mọi nỗi đau đã qua chỉ là quá khứ đã vĩnh viễn lùi lại phía sau, biết cứng cỏi hơn để không dễ dàng gục ngã, biết tỉnh táo hơn để không cho người khác có thêm cơ hội làm tổn thương mình và quan trọng nhất là biết mỉm cười đón những niềm vui.

Niềm vui cũng từ bản thân mà có, tổn thương cũng từ trái tim mà ra, chính vì thế mà những người trưởng thành đều phải trải qua tất cả những hạnh phúc, bất ngờ rồi đau thương, tuyệt vọng để rồi mới biết trân trọng bản thân mình như thế nào, để rồi mới biết bảo vệ mình cho tốt, để rồi biết trân trọng cái tôi vốn có và quá khứ đầy nước mắt đã tự khô từ khi nào.
 
"Một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra". Trong quá trình vấp váp, tự đứng dậy, anh sẽ thấy những điều tuyệt diệu đằng sau cánh cửa đã vĩnh viễn đóng chặt ấy. Tiếp tục bước đi hay vẫn cứ đứng yên tại chỗ, quyết định là do anh. Anh biết không:

Mỗi một con người đều có cho riêng mình một ký ức đã lỡ vay 

không thể biết khi nào sẽ thôi ám ảnh 

nên cứ để cuộc đời lo toan những đêm trời trở lạnh 

mình sẽ gối đầu lên cánh tay người mình yêu thương thật chậm 

rồi ngủ vùi…


 
Những gì đã đi qua chỉ là nền tảng cho bước chân hiện tại của bạn, bởi vì kể cả có tổn thương đến mấy cũng không thể chết, cũng không thể buông xuôi tất cả. Đối diện với vòng quay không dừng lại, đối diện với cả thế giới vận động, đối diện với cuộc sống nhiều màu sắc phía trước mặt, đối mặt với lòng tin xuất phát từ chính mình, anh có bằng lòng tự mình vượt qua tất cả hay không?

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo