Dù cưới gả đàng hoàng nhưng tôi vẫn bị xem như một người đẻ thuê
Bởi lẽ đó là cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Anh nói “Đứa bé khỏe mạnh, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô có thể đi” khiến tôi đau đớn, tủi nhục và xót xa.
Tôi lấy anh vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, bố mẹ tôi lại đau bệnh triền miên, bên dưới tôi còn 3 em nhỏ. Tất cả đều mong chờ rất nhiều vào cuộc hôn nhân này. Anh đã có người yêu và sống với nhau mấy năm nay rồi, nhưng cô ấy không thể có con, thế nên anh phải lấy tôi để sinh con cho bố mẹ anh vui lòng.
Còn lý do anh chọn tôi rất đơn giản. Tôi cũng thuộc hàng có nhan sắc, lại học khá giỏi, sức khỏe tốt nên ở tôi hội tụ đủ những yếu tố để sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, đáng yêu.
Từ ngày cưới tôi về, anh luôn đối đãi với tôi rất lịch sự chứ không thân mật như những cặp vợ chồng mới cưới khác. Mỗi tối, làm xong nhiệm vụ của người chồng là anh lạnh lùng đi về phòng riêng ngủ. Tuyệt nhiên chẳng có một cái ôm, hay một lời thì thầm quan tâm nào đến tôi. Trong thâm tâm anh, tôi chỉ mang ý nghĩa một cái máy đẻ không hơn không kém. Nhưng bù lại, anh sẽ chu cấp đầy đủ cho tôi nếu tôi ngoan ngoãn và nghe lời.
Trong thâm tâm anh, tôi chỉ mang ý nghĩa một cái máy đẻ không hơn không kém. (Ảnh minh họa)
Rồi tôi có thai. Bố mẹ chồng cưng chiều tôi hết mực, anh cũng vui mừng ra mặt nhưng tuyệt nhiên không còn động vào tôi kể từ khi tôi có bầu. Mỗi lần đi khám thai về, anh chẳng buồn quan tâm tới sức khỏe của tôi mà chỉ buông ra một câu hờ hững: “Đứa bé có khỏe không?”.
Tôi chưa từng hi vọng sẽ có được tình yêu của anh, nhưng tôi cũng muốn anh quan tâm tôi một chút vì dù sao tôi cũng là mẹ của con anh. Nhưng anh quá lạnh lùng, quá dửng dưng. Nếu thấy tôi quan tâm hoặc làm giúp anh điều gì đó, anh cũng chỉ nói duy nhất một câu cảm ơn khách sáo.
Tôi sinh được một bé trai bụ bẫm. Nhìn con trai tôi không khỏi xót xa, số phận của nó từ bé đã không nhận được tình thương của bố. Ai cũng cưng nựng yêu thương bé, chỉ có anh nó chưa bao giờ ôm ấp nó.
Chỉ đúng một lần khi mới sinh, anh nhìn nó xem là con trai hay con gái, mặt mũi có giống anh hay không thôi. Những lúc ngắm nhìn con trai ngủ say, nước mắt tôi lại lặng lẽ rơi. Tại sao số phận lại đẩy tôi vào cuộc hôn nhân trớ trêu này.
Khi con trai được hơn 3 tháng tuổi, cô người yêu của anh đến tìm tôi. Cô ấy cảm ơn tôi vì đã giúp cô ấy hoàn thành nghĩa vụ thiêng liêng mà cô ấy không có được. Cô ấy còn bày tỏ lòng ngưỡng mộ tôi khi đã chịu đựng được cuộc hôn nhân không có tình yêu lâu như vậy.
Cô ấy còn nói sẽ chăm sóc tốt cho con trai tôi và coi nó như con đẻ. Ban đầu tôi còn chưa hiểu rõ lắm ý nghĩa những lời cô ấy nói. Cho tới khi con tôi đủ 6 tháng tuổi…
Tối đó anh bước phòng đặt lên mặt bàn một lá đơn ly hôn và một xấp tiền rất lớn. Tôi chết lặng trước từng lời lạnh lùng anh nói: “Đứa bé khỏe mạnh, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô có thể đi”.
Thì ra anh cố đợi 6 tháng cho con cứng cáp rồi mới ly hôn với tôi. Mặc cho tôi van nài, cầu xin rằng tôi không cần gì nữa, tôi trả lại anh hét tiền bạc, tôi chỉ cần con tôi thôi. Thấy tôi khóc lóc, anh giận dữ: “Cô nên biết điều đi. Cô nên nhớ với tôi, cô chỉ là thứ đàn bà đẻ thuê không hơn không kém. Đừng mong chờ bất cứ tình cảm gì ở tôi. Nếu cô còn không ngoan ngoãn, tôi sẽ cho cô biết hậu quả. Cô sẽ mất tất cả đấy, cô hiểu chưa?”.
Chưa bao giờ tôi thấy đau đớn, tủi nhục và xót xa như thế này. Nhìn đứa con trai bé bỏng đang say giấc mà tôi không lỡ lòng nào từ bỏ nó. Tôi bế tắc và tuyệt vọng.
Tôi phải làm sao bây giờ. Nếu không đồng ý ly hôn, bố mẹ tôi sẽ không có tiếp tiền chữa bệnh, gia đình tôi sẽ tiếp tục lâm vào cảnh khốn cùng. Còn nếu chấp nhận thì chẳng phải tôi sẽ trở thành một người mẹ vô lương tâm hay sao, mà điều đó, tôi không thể làm được. Liệu tôi có tìm được lối thoát và tương lai cho mình không?
Phununews.vn
End of content
Không có tin nào tiếp theo