Doanh nhân

Gia đình anh phản đối vì sợ tôi gầy yếu sẽ khó sinh con

Lần đầu tiên anh dẫn tôi về ra mắt, gia đình anh không mấy niềm nở, cô bác họ hàng nhà anh không nể nang gì, nói thẳng với tôi rằng tôi gầy quá, sau này đẻ con sao được...

Hai chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Tôi đang là sinh viên năm cuối ngành Kế toán, anh hơn tôi 4 tuổi, đã có công việc và sự nghiệp ổn định. Ngày ấy, tôi cũng vừa mới chia tay mối tình đơn phương hơn 3 năm nên quyết định từ bỏ tình cảm anh dành cho tôi để tập trung vào việc học giai đoạn cuối đời sinh viên, tôi không để cho mình được quyền nghĩ đến tình yêu riêng tư thêm nữa. Tôi phải học, phải đi làm và kiếm tiền nuôi hai em đang học ở quê phụ cha mẹ. 

Tôi chẳng tâm sự chuyện tình cảm của mình với ai bao giờ. Tuy nhiên, chị K.M cùng xóm trọ chơi thân với tôi sốt ruột vì tôi mãi chưa có mảnh tình vắt vai nên liên tục mai mối cho tôi bạn của chị. Tôi ngượng ngùng đón lấy những quan tâm của chị, mặc cho lũ con trai chị giới thiệu nhiệt tình theo đuổi, trong lòng tôi luôn thầm nhủ cũng chẳng đi đến đâu, phải đợi ra trường, đi làm rồi mới tính.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Tôi và anh gặp nhau trong tiệc sinh nhật chị K.M. Ngày ấy anh trông gầy và đen, mặc dù công việc ổn định nhưng có lẽ do ngoại hình không được ưa nhìn nên anh vẫn chưa yêu ai. Tôi cảm mến anh vì sự chân chất, thật thà của anh, và ấn tượng với cách nói chuyện khiêm tốn, có duyên của anh. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, vì tôi vẫn chưa quên được mối tình đơn phương nhiều day dứt của riêng mình. Tôi xem anh như một người anh trai, một người bạn thân hơn tuổi, không cho mình tiến tới mặc dù biết anh đã phải lòng tôi từ lần gặp đầu tiên ấy.

Gia đình người yêu phản đối

Thấy tôi có phần gầy ốm, lại chậm chạp nên bố mẹ và các anh chị em trong nhà anh không mấy niềm nở. (Ảnh minh họa)

Quen nhau được hơn 2 năm, tôi nhận lời yêu anh. Anh là người luôn ở bên tôi trong những giai đoạn khó khăn nhất. Thời điểm mới ra trường, lần đầu cầm hồ sơ đi xin việc, làm quen với môi trường mới, xích mích với đồng nghiệp, bị sếp bắt nạt... anh lúc nào cũng ở đằng sau, an ủi động viên và dìu tôi bước qua những ngày khó khăn, vất vả nhất.

 

Chúng tôi khá hòa hợp tính nhau, anh hiền lành, ít nói, tốt bụng và hơi cục tính. Còn tôi, dịu dàng, nhẫn nại, một lòng vun vén cho tình yêu của hai đứa. Những lần giận nhau anh luôn chủ động làm hòa với tôi trước. Tôi thầm cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi gặp được anh. 

 

Cách đây khoảng gần một tháng, chúng tôi tự dưng không ai nói với ai điều gì, anh bỗng dưng im lặng, tôi cũng tự ái nên im lặng theo anh. Một tháng không gặp gỡ, không tin nhắn và không điện thoại. Tôi vẫn theo dõi anh trên Zalo và Facebook cá nhân, biết anh vẫn bình an vô sự nên tôi quyết để yên xem anh định đưa chuyện này đi tới đâu.

 

Cuối cùng, tôi không chịu được sự im lặng ấy của anh nên chủ động nhắn tin trước. Anh nói, chúng tôi nên tạm xa nhau một thời gian, anh lúc này không muốn gặp hay nói chuyện với tôi, anh muốn được một mình để suy nghĩ về mọi chuyện. Anh tìm cách né tránh khi tôi hỏi nguyên nhân và đòi gặp mặt.

 

Tôi cố tình dò hỏi những người bạn thân xung quanh anh, nhưng rốt cục, cũng chỉ là một đáp án 'chắc anh ấy có áp lực công việc hay gì đó thôi em'. Tôi không can tâm, vì nếu là chuyện công việc thì tại sao tôi không được biết, yêu nhau sao không chia sẻ cùng nhau?

Sau nhiều đêm ngập trong nước mắt, cố gặng hỏi và suy nghĩ lại mối quan hệ của hai đứa, tôi cũng đã có câu trả lời cho riêng mình. Tôi chợt hiểu, gia đình anh đang tạo áp lực lên tình yêu của chúng tôi. Dịp nghỉ lễ 30/4 vừa rồi, anh dẫn tôi về ra mắt. Thấy tôi có phần gầy ốm, lại chậm chạp nên bố mẹ và các anh chị em trong nhà anh không mấy niềm nở. Thậm chí, cô bác họ hàng nhà anh không nể nang gì, nói thẳng với tôi rằng tôi gầy quá, sau này đẻ con sao được... Và có lẽ, lý do khác nữa, là công việc của tôi chưa thực sự ổn định, lương thì thấp nên gia đình họ lo anh lấy tôi sẽ vất vả chăng?

 

Tôi chẳng để tâm nhiều lắm, vì sau dịp đó, tôi có hỏi anh gia đình anh có ý kiến gì về tôi không, anh nói không có gì, chỉ là em hơi gầy quá, ăn nhiều cho béo lên, nhanh nhẹn hơn chút nữa để bố mẹ anh yên tâm hơn. Cũng vì anh là con thứ, nhưng chẳng khác nào thứ trưởng (anh trai anh lấy vợ và định cư luôn ở bên Lào) nên mọi việc hương khói cỗ bàn trong gia đình sau này sẽ trông cậy cả vào anh.

Tôi thực sự rất buồn. Không nhẽ việc gầy hay béo quan trọng đến thế trong mắt người lớn hay sao. Thời buổi này còn có những chuyện phản đối yêu đương như vậy nữa. Tôi bị đau dạ dày mấy năm nay, có lẽ vì thế tôi ăn mãi cũng không béo lên được, mặc dù đã cố gắng ăn nhiều nhưng quả thật khó quá. Có lẽ vì thế mà anh đâm chán nản. Tôi nói chuyện thẳng thắn với anh, cuối cùng, anh cũng chịu thừa nhận chuyện này. Thật lòng tôi đã tự ái rất nhiều, định chia tay anh cho anh biết thế nào là day dứt. Nhưng anh đã khổ tâm rất nhiều, anh nói với tôi, 'chúng mình gỡ rối từng bước được không em, anh xin lỗi, mong em hãy hiểu cho lo lắng của gia đình anh, bản thân anh cũng chịu quá nhiều áp lực, lời ra tiếng vào rồi. Em hãy cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này nhé!'.

 

Chỉ cần anh luôn ở bên tôi, chia sẻ mọi chuyện khó khăn cùng tôi, tôi tin rằng, bất kỳ trở ngại nào rồi cũng sẽ vượt qua nếu có sự đồng lòng, quyết tâm của cả hai. Tôi đã không còn giận dỗi gì gia đình anh nữa, vì tôi cũng hiểu nỗi niềm của bậc làm cha làm mẹ. Việc của tôi bây giờ là chăm lo cho sức khỏe, cố gắng ổn định công việc hơn nữa để xây dựng tổ ấm vững chắc sau này cho chính mình. 

Thanh Dung/Emdep.vn

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo