Doanh nhân

Khánh Thi: "Đàn bà thành công, đàn ông rất ngại"

Thừa nhận mình dễ yêu, nhưng cũng dễ chia tay nếu không tìm thấy sự đồng cảm. Nữ hoàng dancesport chia sẻ những điều cắc cớ khiến cho đến giờ cô vẫn một bóng đi về.

 Cứ như Khánh Thi không có được một giây rảnh rỗi. Những cuộc hẹn với chị nếu không phải tranh thủ trước khi vào lớp dạy múa thì cũng là ở tiệm làm tóc. Giữa cái không gian chật người, vây quanh bởi các cô thợ và mùi thuốc nhuộm, chị vừa hỏi han về mái tóc mới của mình, vừa nói về đàn ông với một chút lơ đễnh. Có lẽ hiện giờ, đàn ông không còn là mối bận tâm lớn của Khánh Thi, mặc dù mới chỉ hơn một năm trước, chị từng chia sẻ về “nghi vấn” tình cảm với đạo diễn Nguyễn Quang Dũng.

 

Đánh đổi chuyện riêng tư để lên báo là ngu xuẩn

Tình thầy trò trong showbiz đang bị dư luận mổ xẻ khá nhiều trong thời gian gần đây, với vai trò là người thầy, chị nghĩ thế nào về sự tôn sư trọng đạo trong nghệ thuật?

Thầy giáo nghệ thuật khác hẳn với thầy giáo dạy văn hóa. Làm nghệ thuật vốn đã bạc rồi. Dạy nghệ thuật là đào tạo ngôi sao, mà ngôi sao thì mỗi người có nhận thức khác nhau. Dạy văn hóa ngày ngày theo học sinh trên lớp, còn dạy nghệ thuật nhiều khi chỉ một lời đúc kết. Bao nhiêu năm làm nghề mình mới rút ra được một câu như vậy để truyền đạt kinh nghiệm với học trò, giúp các em hiểu và cảm nhận. Nhưng các em lại chẳng cho đó là dạy, bảo mình có lên lớp dạy nó ngày nào đâu. Tôi bị học trò trở mặt suốt.

Chị có “trả đũa” khi bị trở mặt?

Dạy văn hóa thì có thể cho học trò điểm kém khi nó không ngoan, còn dạy nghệ thuật thì biết làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lên báo chê trò, làm thế sẽ bị đánh giá đạo đức ngay. Cuối cùng, người thầy cái gì cũng khó nói hơn, oan ức hơn học trò. Đôi khi tôi cũng giận lắm nhưng thôi, mình tin vào luật nhân quả.

 

Nói vậy nhưng cứ nhìn vào số lượng các trung tâm dancesport của chị thì có thể thấy chị cũng được nhiều học sinh yêu quý và tin tưởng?

Tôi may mắn vì có nhiều học sinh ngoan, có lẽ vì tôi chăm sóc chúng tận tình.

Thật ra có những em quý tài năng của tôi mà tìm đến, nhưng cũng có những em nhìn thấy mình nổi tiếng mà muốn đi theo chứ chẳng phải yêu nghề. Vì showbiz bây giờ làm cho người ta thấy dễ dàng để nổi tiếng quá, công nghệ lăng-xê đủ chiêu trò.

Có những bạn bỗng dưng nổi tiếng nhờ tham gia gameshow rồi được nhiều khán giả biết đến, xong đoạt hẳn giải Cống hiến, trong khi những nghệ sĩ làm việc chân chính bao nhiêu năm lại không được. Thực trạng như vậy khiến những người làm nghề như tôi cảm thấy rất chạnh lòng. Một nhà giáo cống hiến cho nghệ thuật có bao giờ được nhận giải, còn chiến thắng trong một gameshow chắc gì đã có tài?

Nếu nói về công nghệ lăng-xê thì chuyện chị bỗng nhiên mất tích vừa qua cũng được liệt vào các “chiêu trò” để được nổi tiếng?

Đối với tôi, đánh đổi hạnh phúc cá nhân hay chuyện riêng tư để được lên báo là ngu xuẩn. Tôi là một nhà giáo chứ không phải chỉ là một cô diễn viên múa. Công việc hàng ngày của tôi là giảng dạy. Tôi dại gì mất tích để lên báo bởi sau khi mất tích, cát-sê có cao hơn không? Tôi không sống bằng việc diễn show nên không phải làm vậy.

 

Đã biết showbiz lắm thị phi sao chị lại dấn thân vào? Cứ yên ổn với vai trò một kiện tướng dancesport đi dạy nhảy chẳng phải tốt hơn sao?

Đối với tôi, việc xuất hiện trên truyền hình là cách để tôi lăng-xê cho cả bộ môn dancesport chứ không riêng gì cho bản thân. Chẳng hạn như Bước nhảy hoàn vũ, nó hoàn toàn thiên về dancesport. Tôi nghĩ mình nên tham gia để người ta hiểu hết những khó khăn của vận động viên bộ môn khiêu vũ thể thao và trân trọng họ. Ngay cả các nghệ sĩ tham gia cũng kêu gào vì thấy khổ như thế nào. Mục đích là thế chứ tôi đâu thiếu việc, nếu chịu khó gật đầu tôi dạy từ sáng sớm đến tối mịt cũng không hết.

Công việc của tôi bắt đầu từ 9h sáng và kéo dài cho đến 12h đêm, về đến nhà 1-2h đêm tôi mới ngủ. Việc dạy ở trung tâm chiếm đến 70% khối lượng công việc của tôi, rồi tôi còn đào tạo tuyển thủ quốc gia. Showbiz chỉ chiếm khoảng 20% công việc của tôi thôi. Rảnh thì tôi đi hát cho thỏa lòng mong ước, xả stress. Thứ Bảy, Chủ nhật thì lên hình các chương trình gameshow, ban đầu tưởng làm để xả stress nhưng cuối cùng thành ra thêm áp lực, thêm suy nghĩ.

Thế thì rõ ràng chị đang “mua dây buộc mình” rồi?

Tôi thấy chẳng có gì quan trọng, như việc đi hát, may người ta không gọi mình là thảm họa là được rồi (cười). Dĩ nhiên tôi phải chịu áp lực, vì mình là người có tâm nên không thể làm một cách hời hợt được. Không thể chọn đại một bài, đi thu âm rồi lên hát nhép được. Dù có hát dở tôi cũng phải hát live.

Tôi hài lòng khi mọi người nói rằng cô này có thể hát không hay nhưng khi xuất hiện mọi thứ của cô ấy đều chỉn chu, có đầu tư. Học sinh của tôi chẳng phải vì tôi hát dở mà bỏ tôi, cũng chẳng phải vì hôm nay báo nói này nói nọ về tôi mà không học nhảy nữa. Học sinh thấy tôi đi hát thì mừng lắm, vì từ trước đến nay họ chẳng biết cách nào để ủng hộ tôi cả. Nhân dịp này, họ đi nghe tôi hát, vỗ tay.

Mê làm việc nên đôi lúc tôi cũng hơi sao nhãng bản thân. Cứ nhìn vào số lượng trung tâm dancesport tôi mở ra và số học viên là biết. Vậy nên yêu đương cũng chẳng tới đâu.

 

“Tôi cũng lăng nhăng...”

Sao chị không làm việc ít lại, dành thời gian yêu đương rồi chọn lấy một người đàn ông có thể chăm lo bảo bọc cuộc sống sau này cho mình?

Tôi kiếm tiền một cách chân chính bằng cái nghề của mình nên chả phải dựa vào ai cả.

Chị có tiêu chuẩn nào cho người đàn ông mình sẽ yêu không?

Tôi rất cần người đàn ông biết chia sẻ và thấu hiểu. Nói thật, tìm được tiêu chuẩn chia sẻ thì khó lắm, vì đàn ông ích kỷ lắm. Yêu thì yêu vậy thôi nhưng kết hôn rồi sẽ thấy đàn bà bao giờ cũng phải làm nhiều thứ hơn đàn ông. Anh ta có thể chăm sóc gia đình tốt, lo kinh tế tốt nhưng hiếm ai biết chia sẻ lắm. Thành ra tôi chả có chuẩn gì cả, trẻ hay già, thích thì yêu thôi. Tôi dễ đồng cảm lắm, ai thương tôi là tôi thương lại.

Vậy tình trạng hiện nay của chị là...

Tôi bận lắm, nên chả yêu được ai. Nhưng tôi không cô đơn đâu, tôi cũng lăng nhăng chứ bộ (cười). Tôi có nhiều người yêu, chỉ là không trụ được lâu thôi. Tình yêu chính thì ít chứ tình yêu phụ thì nhiều, có những mối tình chỉ kéo dài vài ba tháng. Rõ ràng tôi biết đời chẳng có gì trọn vẹn nên phải biết chấp nhận nhưng cuối cùng tôi lại không chấp nhận được. Vả lại tôi kén lắm.

Tôi dễ đồng cảm nhưng yêu ai mà thấy người ta không biết chia sẻ là cho đi luôn. Kén vậy nên không giữ được ai. Tôi lại ít nói, bởi vì trong ngày đi dạy đã nói quá nhiều nên khi gặp người yêu tôi nói ít lắm hoặc không nói câu gì. Bên ngoài mình gặp nhiều áp lực nên về nhà cần sự tĩnh lặng. Nhà tôi rất yên ắng, nhiều nhất là tiếng chó sủa mà con chó biết tính tôi nên cũng khỏi sủa luôn. Vì ít nói nên tôi thường cảm nhận nhiều, thành ra luôn nhận thấy người ta không hiểu được mình.

Khi một mối quan hệ đã không còn níu kéo được nữa, chị hay người kia sẽ ra đi trước?

Tôi là người ra đi.

Người mở lời trước thường là người mạnh mẽ, đúng không?

Không đâu, tôi yếu đuối đấy chứ. Vì yếu đuối, sợ đau khổ nếu tiếp tục nên mới ra đi.

Tôi là nghệ sĩ, khi yêu rất cảm tính. Tôi không cần lấy chồng giàu hoặc gì đó nhưng tôi cần một người tâm lý, nâng đỡ mình về mặt tinh thần. Nhiều khi vì quá mạnh mẽ, độc lập về mặt kinh tế lại là rào cản trong tình yêu. Tôi không nói mình giàu có vì tôi vẫn vất vả để kiếm tiền, nhưng khi nhìn thấy một người đàn bà tạm gọi là thành công trong công việc, người đàn ông sẽ ngại.

Đàn bà ai chả thích được chiều chuộng, nhưng tôi ngại mở miệng xin tiền đàn ông lắm. Nhiều lúc cũng muốn người ta mua cho một món quà để mình nhõng nhẽo thôi. Đi trên đường nghĩ vậy thì thích lắm, nhưng đến lúc mua thì lại rút ví tự trả vì thấy ngượng. Kiểu tính cách đó làm cho đàn ông cảm thấy họ không che chở được cho tôi. Biết vậy nhưng không thay đổi được, tôi bị bệnh sĩ diện cao quá.

Có vẻ chị khó tính và khó chiều quá?

Tôi khó tính chứ gì nữa, chừng này tuổi đầu rồi không khó tính mới lạ? Tự tôi còn chả biết mình muốn gì nữa. Đôi khi tưởng mình có nhiều mà kết cục thành ra chả có gì.

Có điều ở gần tôi người ta lại vui, vì họ nói tôi giống trẻ con. Nhưng vì tôi không đòi hỏi nên thành ra họ cũng không biết tôi nghĩ gì. Tôi nghĩ nhưng lại không nói, đến lúc tôi chịu nói thì thẳng thắn quá làm cho người ta bị hẫng. Tôi ít khi tỏ ra hối lỗi nhiều nên thành ra... thôi.

Chị đã bao giờ nghĩ tới hôn nhân trong những mối tình vừa qua?

Chưa hề, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân.

 

Ngay cả khi chị công khai tình cảm với đạo diễn Nguyễn Quang Dũng, chị cũng chưa chắc về một đám cưới?

Thứ nhất, đôi khi tôi công khai chuyện tình yêu không phải vì muốn tiến tới với họ. Nghệ sĩ mà, đôi khi bốc đồng lắm, hôm nay tôi đang vui, đang yêu nên khi gặp ai đó tôi kể về tình yêu của mình. Đến hôm sau mọi chuyện tự nhiên khác đi, tôi đâu thể thu lại lời nói. Tôi bị hớ thôi chứ không phải tôi nói dối.

Thứ hai, tôi và anh Dũng có chuyện gì đâu. Hai người không liên quan tự nhiên bị lôi vào chuyện tình yêu làm cả hai bên đều ngại trong khi thực tế hai anh em rất thân. Nhưng thôi, chuyện này tôi không muốn thanh minh, nhắc qua nhắc lại phiền lắm.

Từ đầu đến giờ, chị không có vẻ gì là một phụ nữ lụy tình, khác với hình ảnh buồn bã khi chị đột nhiên mất tích vì tình yêu như những ngày vừa qua?

Mọi người cứ thấy tôi chia tay người yêu rồi nghĩ tôi sẽ buồn bã. Tôi chẳng nghĩ vậy, không hợp thì thôi. Tôi đâu có bi lụy trong chuyện tình cảm như mọi người nói. Công việc căng thẳng quá nên tôi đi nghỉ ngơi cũng bị đổ cho tình cảm. Tôi thường bị mang tiếng không đúng với cá tính của mình. Như chuyện với Chí Anh, người ta cứ nói tôi bi lụy về tình cảm này suốt 4 năm nay. Chuyện này ảnh hưởng rất nhiều tới bạn trai của tôi và bạn gái của Chí Anh. Mà thật ra có ai nhớ đến ai đâu.

Vậy cuộc sống hiện nay của chị thế nào?

Tôi đang sống với mẹ và 2 - 3 con chó. Mẹ chăm sóc tôi chu đáo một cách thái quá. Mẹ mà, dù con có như thế nào thì vẫn như đứa trẻ. Tôi vừa đi làm về là mẹ vào ngay phòng để tâm sự, mà những lúc ấy tôi thường mệt mỏi rồi nên hay cáu gắt lắm, thành ra thấy có lỗi với mẹ nhiều. Mẹ tôi cũng thúc giục tôi lấy chồng thường xuyên, quen anh nào cũng: “Con ơi lấy đi con, được rồi đấy, lấy đi”.

Cảm ơn chị đã chia sẻ!

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo