Doanh nhân

Nhân viên văn phòng cần cả "nội dung" và "hình thức"

Dân văn phòng thời hiện đại không chỉ cần có trình độ chuyên môn vững vàng mà còn cần có vẻ ngoài ưa nhìn, chỉn chu...Đừng đến công sở bằng mớ tóc bết dính của vài ngày chưa gội. Đừng loẹt quẹt dép lên dù đã phải bó chân trong giày cao gót cả ngày. Đừng mặc những bộ đồ rộng rãi tiện nghi mà trông bạn không khác gì… “bà đẻ”.

Tôi còn nhớ mãi một câu chuyện mà bạn của tôi kể cho tôi nghe. Rằng bạn ấy có một ông sếp vô cùng ưa hình thức. Lại là kiểu hình thức cứng nhắc, cổ điển. Ông ấy ghét nhất việc đi làm mà mặc áo không cổ, không tay. Ghét nhất kiểu áo quần lòe loẹt váy xống lòa xòa. Ghét nhất kiểu giày bệt ục à ục ịch của mấy bà mấy cô đã thấp đã béo còn ngại đi giày cao gót. Ông ấy thích đàn bà con gái mảnh mai, thích những đôi giày cao gót vừa đủ cho thanh lịch. Thích kiểu váy cổ điển, gọn ghẽ, tuy hơi già chút tuổi nhưng tóc và mặt trang điểm thật nhẹ nhàng, thanh thoát. Bạn tôi là người rất giỏi chuyên môn, cô ấy làm lớp trưởng 12 năm liền, học giỏi, làm đúng chuyên ngành nên càng giỏi. Chỉ có một vấn đề là cô ấy xấu! Xấu không phải vì cha sinh mẹ đẻ, mà xấu là vì không biết chăm sóc bản thân. Tóc cô ấy cắt mái bằng chằn chặn, tóc đã dày, đã cứng lại cắt mái bằng, thêm cái trán hẹp, trông mặt bạn tôi tối hù hù, da lại đen và lấm tấm trứng cá. Áo thì luôn rộng, may kiểu đuôi tôm như áo đàn ông và đi giày thể thao bất kể nắng mưa, nóng lạnh thế nào. Bạn tôi còn bị thừa cân nữa. Thực ra, không hẳn là bạn tôi quá xấu, nhưng bạn ấy có thể làm cho mình đẹp hơn mức đó rất nhiều. Hơn nữa, so với một dàn nhân viên đẹp long lanh thì bạn ấy đúng là… xấu nhất!  Trong khi bạn ấy thấy mình chẳng làm gì sai, bạn ấy ghét những người ưa hình thức, thì cuối cùng lại gặp phải một ông sếp ưa hình thức quá mức. Ông ấy thậm chí nói thẳng rằng bạn ấy xấu quá, cho bạn ấy đi tiếp đãi đối tác thấy xấu hổ kinh khủng khiếp.

Nghe sếp nói thế, bạn ấy thù ông ta! Thù hằn, cay cú xen lẫn ấm ức, đến mức khóc rưng rức mỗi đêm và luôn đến công ty bằng khuôn mặt sung húp híp. Thậm chí bạn ấy nghĩ đến chuyện nhảy việc, nghĩ đến chuyện… trả thù bằng cách đem ra ngoài tiết lộ bí mật của công ty. Nhưng thực ra, bạn tôi cũng không làm vậy được, vì bạn ấy yêu nghề, yêu công việc lắm. Công ty này lại là một trong nơi ít ỏi mà bạn ấy có thể làm công việc của mình đúng theo năng lực. Sếp cũng là người cay độc trong ăn nói nhưng cơ bản thì ông ấy tốt, và giỏi nữa. Nếu không có ông ấy, công ty làm sao ăn nên làm ra như thế, sao có thể để cho nhân viên chỉ làm chuyên môn mà vẫn đủ sống rung rinh như thế? Thế là bạn tôi quyết tâm… thay đổi ngoại hình.

Quyết tâm thay đổi hình thức

Tuyệt đối không thể coi thường hình thức được, trong mọi việc…(Ảminh họa)

Tóc mới, quần áo đẹp, ăn kiêng dần dần để giảm cân. Và ngay khi chưa giảm được lạng nào thì trang sức và những bộ đồ hợp lý đã khiến bạn ấy như trở thành một con người khác! Trông không hề kém cạnh tí nào với giàn nhân viên long lanh của sếp. Đến sếp bạn ấy còn phải ngạc nhiên. Ông ấy hân hạnh ra mặt khi giới thiệu bạn ấy trong những buổi họp hành quan trọng. Và giờ, khi đã có chỗ đứng quan trọng, bạn ấy bảo với tôi rằng tuyệt đối không thể coi thường hình thức được, trong mọi việc…

Hôm vừa rồi, em gái tôi mếu máo kể cho tôi nghe. Rằng sếp nó vừa mắng nó một trận không thể tơi bời hơn, thậm chí nó cảm thấy ông ấy hạ thấp và sỉ nhục nó. Chỉ vì trong một buổi họp, nó ngồi tịt dưới hàng ghế cuối hội trường, và mang dép lê. Lý do là bởi trước đó nó đã phải đứng mấy tiếng trong đôi giày cao gót, tuy đẹp nhưng đau ê ẩm bàn chân. Đến khi được ngồi, nó sướng quá, đá phăng đôi giày ra một bên và xỏ vào dép lê. Dù đã cố tình ngồi thật xa cho sếp khỏi để ý nhưng bằng cách nào đó ông ấy biết và “xả” nó tơi bời. Nó khóc lóc, kêu ca ấm ức, nó làm như nó bị hạ nhục và cách nó nói ra những lời khó chịu cũng khiến tôi nghĩ, nó cũng giống bạn tôi trong cơn "thù hằn" trước đây. 

Nhưng tôi thấy sếp của em tôi hoàn toàn đúng. Dù em tôi cũng giỏi, tôi biết điều đó, nó luôn làm mọi việc với sự quyết tâm cao. Bằng chứng là suốt một buổi sáng nó đã thuyết trình một bài quan trọng và được đánh giá cao. Nhưng sau đó, nó gần như… nghỉ xả hơi, thả mình vào trạng thái tận hưởng… không trọng lượng, bằng đôi dép lê không thể bệ rạc hơn. Chuyện ấy rõ là rất nhỏ. Nhưng nếu tôi là sếp, nhìn thấy nhân viên của mình vừa chỉn chu xong thì đã “buông thả” ngay sau đó một phút, tôi sẽ cảm thấy cực kỳ… mất lòng tin! Hãy đặt mình vào địa vị của lãnh đạo mà xem. Nhiều nhân viên tự thấy mình giỏi, nên họ cứ nghĩ chú trọng vào nội dung chính là xong, làm tốt việc của mình là xong, tập trung giải quyết những vấn đề bản chất là xong. Nhưng họ không biết rằng để công ty làm ăn thuận lợi, để đối tác nhìn vào, để thiết lập kỷ luật một cách công bằng thì những người “chỉ nhìn vào bản chất” chắc chắn họ sẽ để lại rất nhiều rắc rối cho lãnh đạo, vì họ chỉ làm những gì họ muốn, để tâm đến những gì họ muốn để tâm… Với tác phong, quan niệm ấy, thực ra chọn việc để giao cho họ rất khó. Tuy họ giỏi nhưng họ chỉ làm được những gì thuộc về sở thích, sở trường. Tuy họ nhanh nhạy nhưng chỉ vì cá nhân mình. Hơn nữa, với thói quen làm gì cũng quan tâm đến cảm giác cá nhân, họ rất ít khi thực sự nhường nhịn, cố gắng vì người khác. Có lẽ họ không tính toán, không tranh chấp nhưng chỉ cần sự dửng dung của họ với những việc – không – phải – của – mình đã đủ để sếp của họ đau đầu rồi.

Đừng đến công sở bằng mớ tóc bết dính của vài ngày chưa gội. Đừng loẹt quẹt dép lên dù đã phải bó chân trong giày cao gót cả ngày. Đừng mặc những bộ đồ rộng rãi tiện nghi mà trông bạn không khác gì… “bà đẻ”. Đừng cho rằng miễn sao hoàn thành tốt nội dung công việc là quá đủ để tự hào rồi. Nhớ rằng mình đẹp và mình đàng hoàng, nên mình phải chau chuốt về hình thức! Vì có thể bạn không nhận ra, nhưng đôi khi biểu hiện mặc những gì mình muốn, làm những gì mình ưa lại là biểu hiện của một người ích kỷ, không bao giờ cố gắng vì công việc chung.

Tổng hợp theo Em đẹp/Congluan

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo