Sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là lấy người đã một lần đổ vỡ
Tôi 30 tuổi, kết hôn được 2 năm. Chồng hơn tôi 10 tuổi, anh đã từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, anh có một cậu con trai 5 tuổi. Tôi và anh quen nhau tình cờ trong một bữa tiệc của một anh bạn cùng cơ quan tôi.
Gặp gỡ lần đầu, hai chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều, chỉ đủ biết nhau, bản thân tôi cũng chẳng có ấn tượng gì quá sâu sắc về anh. Cho đến khi tôi xin chuyển công tác sang cơ quan khác, thì vô tình lại đúng vào nơi anh làm việc. Có lẽ cái duyên của chúng tôi bắt đầu từ khi đó.
Quen anh, biết rõ về hoàn cảnh của anh, tôi động lòng trắc ẩn. Anh kể rằng vợ phản bội anh đi theo người khác, bỏ lại cho anh đứa con thơ chưa đầy 2 tuổi. Sau khi ly hôn, anh ở vậy nuôi con đến giờ.
Từ ngày làm chung, chúng tôi trò chuyện nhiều hơn, mới đầu chỉ là sự chia sẻ như hai người bạn, người đồng nghiệp, nhưng rồi một thời gian, cả hai cùng nhận ra tình cảm của mình.
Quyết tâm lấy một người đã từng đổ vỡ hôn nhân là sai lầm lớn nhất cuộc đời này. (Ảnh minh họa)
Khi biết tôi yêu anh, bố mẹ cũng phản đối lắm, nhưng tôi quyết tâm đến cùng. Tôi đưa anh đến nhà, vẻ đàng hoàng, đúng mực của anh cuối cùng cũng khiến bố mẹ tôi đổi ý. Tôi khao khát được cùng anh xây dựng một gia đình, tôi muốn dùng tình yêu của mình để bù đắp cho những mất mát trong lòng anh.
Chúng tôi kết hôn, thời gian đầu tôi cũng vất vả trong việc làm thân với con trai anh. Thằng bé ghét tôi vì nó cho rằng tôi là kẻ phá hoại, xen vào giữa bố con nó. Dù tôi có ra sức chăm bẵm, chiều chuộng thằng bé thế nào thì nó vẫn cứ chống đối tôi.
Mới 5 tuổi mà thằng bé ranh lắm, thấy anh và tôi ngủ một phòng, nó ngủ phòng bên cạnh, thằng bé suốt ngày giả vờ đau bụng để bắt bố ngủ cùng. Tiếng là mới cưới mà số ngày vợ chồng tôi ngủ chung chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Được mấy tháng thì tôi có bầu, tôi ốm nghén lắm, nhưng thương anh vất vả nên vẫn cố gắng đảm đương việc nhà. Sáng đều dậy sớm nấu ăn cho hai bố con, trưa thì cả nhà tôi đều không ăn ở nhà, chiều tan làm, tôi lại bất bật chợ búa, chuẩn bị cơm chiều.
Thế rồi khi tôi có thai được hơn 2 tháng, do bị va chạm xe cộ, tôi ngã sảy thai. Chuyện này như một cú sốc tâm lý với tôi. Tôi đau đớn, nằm bẹp cả tuần trời, mẹ tôi phải sang chăm sóc. Khi tôi ra viện, bác sỹ nói tôi phải giữ gìn và ăn uống tốt mới nhanh hồi sức. Đừng nghĩ ngợi quá nhiều lại hại cho sức khỏe.
Thế rồi khi tôi chưa hoàn toàn bình phục thì vợ anh trở về. Chị ta kiếm cớ thăm con thường xuyên đến nhà tôi. Chồng tuy không thích nhưng không phản đối. Chị ta vào nhà, và cố tình trêu người tôi, làm như chị ta mới là chủ nhân thực sự, chị ta đi chỗ này chỗ kia, dò xét từng ngóc ngách ngôi nhà, nói rằng bố cu Bin (chồng tôi) không thích thế này thế khác, hai bố con anh ghét phải ăn món nọ món kia… rồi gia vẻ ta đây tự đắc, nói tôi không biết điều đó hay sao.
Con trai anh nghe mẹ nó xúi giục càng ghét và chống đối tôi. Tôi nói thì anh bênh con, nói tôi hẹp hòi, tính toán cả với trẻ con.
Cứ mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng thêm chán nản, chồng tôi cũng không yêu thương, quan tâm tôi như xưa nữa, bởi anh nghe con trai, nghĩ rằng tôi ghê gớm, cố tình chia rẽ anh và con. Chúng tôi không cãi nhau, nhưng không nói chuyện, không chia sẻ với nhau, giữa hai vợ chồng tồn tại một bức tường ngăn cản vô hình mà tôi không có cách nào vượt qua, chỉ thấy rất mỏi mệt, rất nặng nề.
Hai năm trời kết hôn, bao nhiêu nhiệt huyết của tôi tan biến sạch, thay vào đó là sự chán chường vô vọng. Tự dựng thấy hối hận và mỏi mệt vô cùng, nếu biết cuộc sống khó khăn như thế, ngày xưa chắc chắn tôi đã nghĩ kỹ hơn khi quyết định trói buộc mình vào cuộc hôn nhân này.
Phunutoday/Khỏe & Đẹp
End of content
Không có tin nào tiếp theo