Doanh nhân

Tại sao chúng tôi muốn thuê bạn?

“Sự thật là tôi đã chẳng biết mình muốn làm gì ở tuổi 22 và cũng chẳng có ý tưởng gì về sự nghiệp của mình trong tương lai”.

 

Beth Comstock, 54 tuổi, hiện đang là CMO tại GE. Ảnh chụp khi bà còn trẻ.

Từ thứ Sáu tuần này, CafeBiz xin giới thiệu với bạn đọc series mới ”Khi tôi 22″. Series này được xây dựng từ chính lời kể của những nhân vật có thật. Họ là những nhà lãnh đạo, những nhân vật nổi tiếng, tự bạch về tuổi trẻ của chính mình, trên con đường xác định sự nghiệp và tìm kiếm thành công. 

Series “Khi tôi 22″ sẽ được đăng tải định kỳ vào thứ 6 hàng tuần. Trong số đầu tiên này, chúng tôi xin giới thiệu bài viết của bà Beth Comstock, Giám đốc Marketing tại Tập đoàn General Electrics. Mời quý độc giả đón đọc.

Beth Comstock hiện đang là Giám đốc Marketing (CMO) tại General Electric (GE), một trong 500 công ty lớn nhất thế giới năm 2013 (theo Forbes). Thế nhưng mọi thứ không hề bằng phẳng với Beth ngay từ những ngày đầu mới tốt nghiệp. Dưới đây là những chia sẻ của bà về sự nghiệp của mình. 

 “Tôi đã từng gọi điện tới vị giám đốc phụ trách mảng tin tức taị Richmond đều đặn mỗi ngày trong hàng tháng trời, với niềm tin mãnh liệt rằng tôi có thể làm tốt công việc và ông ấy sẽ bị thuyết phục một khi trò chuyện với tôi. Và cuối cùng, ông ấy cũng đã đồng ý nghe máy.

Thế nhưng mọi chuyện đã không diễn ra suôn sẻ như tôi kỳ vọng. “Tại sao chúng tôi nên thuê cô?” Đó là câu hỏi đầu tiên mà tôi nhận được từ ông ấy. “Cô trông giống như một đứa trẻ 12 tuổi vậy và điều đó làm cho cô trở nên thiếu thuyết phục trong mắt chúng tôi.”

Beth Comstock, Giám đốc Marketing (CMO) tại General Electric (GE).

Tôi phải thừa nhận rằng tôi sẽ chẳng bận tâm nếu lúc này có ai nói rằng tôi trẻ hơn 10 tuổi so với tuổi của mình, nhưng vào thời điểm đó, tôi cảm thấy thực sự bị sỉ nhục và tuyệt vọng khi bị nói mình giống với một đứa trẻ. Phải, một đứa trẻ thì làm sao có thể làm việc được và đó dường như là điều ông ta muốn nói.

Nhưng từ trong nhận thức, câu nói đó giống như một phép lạ đối với tôi lúc đó. Tôi tốt nghiệp với tấm bằng cử nhân Sinh học và tất cả những kinh nghiệm mà tôi có được lại chỉ là một đợt thực tập tại đài phát thanh địa phương cũng như “lượn lờ” quanh kênh radio của trường đại học.

Khỏi phải nói chắc bạn cũng thấy hồ sơ của tôi thiếu thuyết phục như thế nào. Tôi đã quyết định thay đổi hướng đi khi nhận ra Sinh học không còn là niềm đam mê của tôi nữa, mà thay vào đó tôi muốn trở thành một phóng viên. Thế nhưng, cũng vì không được đào tạo bài bản cũng như chưa qua bất kỳ trường lớp nào về làm báo, và quan trọng hơn cả, tôi lại chẳng có đủ tự tin để biến giấc mơ đó thành sự thật.

Chắc bạn cũng đoán ra được tôi đã không thể nào trở thành một phóng viên thực thụ như tôi đã từng mong ước. Tuy vậy, tôi đã dành vài năm sau khi tốt nghiệp làm việc cho một hãng thông tấn địa phương cũng như một vài công việc nhỏ khác. 

Sự thật là tôi đã chẳng biết mình muốn làm gì ở tuổi 22 và cũng chẳng có ý tưởng gì về sự nghiệp của mình trong tương lai. Điều này cũng giống như bạn đang đứng trước một chiếc camera nhưng lại chẳng có một khái niệm gì về ngành truyền thông vậy.

Tôi đã nỗ lực hết sức mình trong vai trò phụ trách hậu trường sau đó và thực sự tôi đã làm khá tốt công việc này. Và sau vài năm kể từ lần bị từ chối thẳng thừng đó, tôi đã được làm việc trong trường quay của NBC tại Washington D.C. Và những năm tiếp theo đó, cơ hội đến với tôi nhiều hơn khi nhận được khá nhiều lời mời cho các vị trí khác nhau.

Tuy vậy, tôi chẳng bao giờ có thể quên được cuộc trò chuyện với vị giám đốc ở Richmond năm nào. Có thể nói những câu nói thẳng thắn ấy lại là một động lực vô cùng to lớn đối với tôi. Ngày đó, giá như tôi có thể tự tin hơn về khả năng của mình thì tôi đã có thể tìm được việc một cách dễ dàng hơn rất nhiều. 

Nhưng sau tất cả, chỉ đơn giản là ông ấy không hề biết gì về khả năng của tôi, và có thể tôi cũng vậy. Nhưng ông ấy càng “dội gáo nước lạnh” vào tôi bao nhiêu thì tôi càng quyết tâm không để cho lời từ chối đó hạ gục mình. Ngược lại, có lẽ tôi nợ ông ấy một câu cảm ơn. Phải, những lời nói đó có lúc đã làm tôi cảm thấy chán nản một cách ghê gớm nhưng lại giúp tôi có được một sự kiên nhẫn đến lạ lùng. Và sự kiên trì bền bỉ đó đã giúp cho tôi trở thành người như ngày hôm nay. 

“Con đường mà bạn chọn có thể sẽ đưa bạn đến những nơi mà bạn không ngờ tới”. 

“Ham học hỏi, cởi mở và kiên trì” có lẽ đó là điều mà tôi muốn nhắn tới các bạn trẻ ngày hôm nay. Nếu bạn đã 22 tuổi và đang trong quá trình tìm kiếm công việc thì đừng vội nản lòng quá sớm.Hầu hết các công ty, tổ chức đều có một cánh cửa nào đó dành cho bạn, chỉ có điều bạn sẽ không thể nhìn thấy những cánh cửa ấy ngay từ ban đầu mà thôi.

Con đường mà bạn chọn có thể sẽ đưa bạn đến những nơi mà bạn không ngờ tới và hầu hết chúng ta đều sẽ như vậy. Ở tuổi 22 đó, tôi chẳng bao giờ có thể hình dung mình lại hợp với công việc bây giờ đến vậy, một công việc đòi hỏi sự sáng tạo và trách nhiệm cao nhưng cũng mang lại tầm ảnh hưởng lớn hơn.

Chúc các bạn may mắn!”

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo