Doanh nhân

Tấm vé số và lòng tự trọng của người nghèo

Đôi khi chỉ qua một hành động nhỏ cũng có thể nhìn nhận ra được nhiều, những giá trị nhân phẩm trong một con người.

 Người xưa có câu “nghèo đi đôi với hèn”, ý nói rằng khi nghèo khổ thì lòng tự trọng của con người cũng từ đó mà mất đi. Tuy nhiên, lý thuyết đó không áp dụng với tất cả mọi người, mọi trường hợp. Có một cậu bé bán vé số - tự nhận là nghèo, nhưng nhân cách, ý thức trong con người em khiến cả những người trưởng thành phải suy ngẫm.

Chia sẻ trên trang cá nhân, bạn Phong Phi Phàm viết:

"Khí trời nóng nực, tôi ghé vào một quá cóc vỉa hè làm 1 chai nước ngọt cho mát họng. Ngồi cách tôi không xa, phía trước có 2 thanh niên đang ngồi nhâm nhi 2 chai nước. Bỗng từ đâu, một em bán vé số lủi thủi giữa trời trưa nắng nóng ghé vào quán nước mời tôi mua.

Thú thật là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ mua vé số nên cũng “Thôi, anh không mua đâu”. Em ấy bước ra ngoài mời vé số 2 thanh niên kia và cũng nhận được sự đáp trả không tốt. Thất bại, em ấy bước ra ngoài thì bỗng tiếng nhựa vang lên, 1 vỏ chai nước đã bị gã thanh niên kia ném ra ngoài đường. Em đi tới cúi lượm nó.Gã thanh niên còn lại thấy thế liền ném nốt chai nước còn lại ra xa hơn, và em vẫn tiếp tục nhặt nó lên.

 

Tôi đinh ninh rằng “chắc nó lượm ve chai luôn kiếm thêm thu nhập” nhưng tôi đã lầm. Em ấy mang 2 vỏ chai nhựa bỏ vào sọt rác, thấy thế tôi liền ngoắt nó vào, nó tưởng tôi mua giúp nó chăng nên nó chạy ù đến chìa xấp vé số ra mời. Lúc này, tôi nói:

“Anh không mua đâu em ơi, sao em không nhặt nó về tích trữ dần để bán ve chai?”

Nó trả lời: “Cô giáo em từng dạy là không được xả rác bừa bãi”.

Tôi liền hỏi: “Thế em học lớp mấy?”

“Em học lớp 5 nhưng mà em nghỉ học rồi. Em từng làm sao đỏ trong trường. Em sẽ lượm 2 chai đó về bán nếu như 2 anh đó làm rớt dưới bàn chứ không quăng ra đường như vậy. Nghèo nhưng mà em cũng có lòng tự trọng chứ anh!” – cậu bé đáp lời.

Giọng nói của nó thật dễ nghe và tôi đã hiểu rõ vấn đề. Tôi liền nói với nó đưa vé số cho tôi, tôi mua ủng hộ 2 tờ. Nó liền hỏi: “Tại sao lúc nãy em mời anh không mua mà bây giờ anh lại mua?”

Cái miệng không cân nhắc của tôi buông câu trả lời: “Anh thấy em tội nghiệp nên anh mua ủng hộ”.

Nó đứng dậy trả lời ngay: “Em không bán cho anh đâu, em không cần anh tội nghiệp”.

Nó đi vội vàng ra cửa, quẹo trái và đi nhanh hơn. Tôi đứng nhìn theo, lòng thầm nghĩ ngợi lung tung. Tôi đã không đủ lòng tựt rong khi đối diện với nó và tôi cũng đã rút ra bài học quý giá về cách cư xử giữa con người với nhau, nhất là khi người lớn với con nít".

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo