Thư gửi nhân “Ngày của Cha” từ nữ sinh Đà Nẵng xinh đẹp
“Đây là lần đầu tiên viết thư gửi ba và thực sự con không biết bắt đầu từ đâu. Không phải vì viết về ba quá khó, ba con mình ít kỷ niệm hay tình cảm sâu sắc mà vì có quá nhiều thứ, nhiều điều cần phải nói khiến cho con có đôi chút ngập ngừng.
Trong ký ức của con từ lúc nhỏ, ba luôn là một người quá đỗi nghiêm khắc và khó tính. Con luôn nghĩ phải chăng ngày trước vì ba là giáo viên dạy văn nên vẫn luôn mang những suy nghĩ hà khắc, cổ hủ?
Những suy nghĩ ấy cứ luôn ám ảnh trong con, và đã từng có lúc đứa con này ganh tị với vài đứa bạn khi có người bố luôn vui vẻ, dịu dàng, bộc lộ những cử chỉ thân mật, tình cảm. Và thậm chí có lúc con đã giận ba thật nhiều, ba ạ! Ba chưa bao giờ nói thương con, chẳng khi nào gần gũi trò chuyện cùng con.
Nhưng dần dần thời gian qua đi, con trưởng thành hơn, cũng bắt đầu tiếp xúc, va chạm với cuộc sống, để ý đến ba nhiều hơn, đến cách ba chăm sóc, dạy dỗ chị em con mỗi ngày. Ba nghỉ hưu từ rất sớm, mẹ cũng vì công việc nên không thường xuyên bên cạnh chị em con vì vậy từ nhỏ, mọi việc dạy dỗ, chăm sóc con cái, ba đều là người lo tất cả.
Ba không bao giờ thể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài nên đôi khi con cứ ngây ngô cho rằng ba chẳng hề yêu thương con. Nhưng những cách hành động, các mà ba luôn ở bên, chăm sóc chúng con đã dần khiến cho con hiểu ra được tình yêu thương vô bờ bến của ba, ba ơi.
Con thương ba bởi cách ba đã chăm sóc, đã làm tròn trách nhiệm của của người trụ cột gia đình, có hiếu với ông bà. Những lúc chị em con, mẹ hay nội ốm đau, ba luôn là người túc trực bên cạnh lo lắng, sốt sắng mua thuốc khắp nơi, cho dù đã 2,3 giờ sáng.
Dù bây giờ con cái đã lớn khôn, trưởng thành, thậm chí chị gái đã có mái ấm riêng, nhưng với ba, chúng con vẫn mãi là những đứa trẻ luôn cần sự chăm sóc. Chị đã ra sống cùng gia đình nhưng mỗi khi không khỏe, ba vẫn luôn chăm sóc, thậm chí tự tay sắc những thang thuốc bắc đã nghiên cứu hằng đêm.
Con cũng không thể quên, có lần con bị cảm nắng, ho rất nhiều nhưng không dám nói vì sợ ba lo lắng. Thế nhưng đêm ấy, chỉ cần nghe tiếng ho giữa khuya, ba đã vội vàng thức dậy, âm thầm pha và mang đến tận giường cho con cốc mật ong nóng để con dịu cơn ho và có thể ngủ ngon giấc.
Những ngày cuối đời khi ông nội yếu dần đi, hơn hai tháng ấy là gần như hơn 60 ngày ba thức trắng túc trực bên nội, lo lắng từng hơi thở, từng biến chuyển khi sức khỏe nội yếu dần. Lo là thế, yêu thương là thế nhưng chưa một lần ba nói ra, chưa một lần ba bày tỏ.
Con thương ba còn bởi vì cách ba đã dạy dỗ chị em con, từ lời ăn tiếng nói đến cách ứng xử lễ độ với mọi người, theo sát chúng con trên từng bước đường trưởng thành. Ba đã dạy con biết thế nào là chịu trách nhiệm với mỗi việc mình làm, biết đứng vững trên đôi chân của mình, không dựa dẫm hay ỷ lại vào bất cứ ai.
Dù đôi lúc ba có hơi hà khắc, cứng nhắc khi muốn chúng con làm theo con đường ba vạch sẵn. Nhưng càng lớn khôn, con càng mới hiểu ra rằng đó là bởi ba luôn mong muốn những điều tốt đẹp luôn đến với con cái, đồng thời ba cũng luôn lo lắng, sợ chúng con quá non nớt, sẽ vấp ngã, té đau nếu đi trên con đường chông gai, lạ lẫm.
Ba ơi, trong cảm nhận của con, ba là một người cha với vẻ ngoài cứng nhắc, có lúc tưởng như vô cùng khô khan nhưng con biết ẩn đằng sau đó là cả một trái tim nồng ấm yêu thương, cả một sự hy sinh thầm lặng vô bờ. Con yêu ba bởi tất cả những điều ấy.
Hôm nay là Ngày của Cha, và điều đứa con vụng dại này muốn nói với ban ngay lúc này, không gì hơn đó là: Cảm ơn ba vì những bài học đường đời đầu tiên ba đã dạy mà có lẽ bài học quý giá nhất là về sự yêu thương và sự hi sinh mà chính ba là tấm gương để con noi theo.
Cảm ơn ba vì ba là ba của con, người đã chở che, bên con trọn cuộc đời. Con luôn tự hào về điều đó. Cảm ơn ba vì tất cả!
End of content
Không có tin nào tiếp theo