Tình yêu ngọt ngào từ lá thư Xuân Quỳnh gửi Lưu Quang Vũ
Trích đoạn lá thư của nhà thơ Xuân Quỳnh:
Anh nhớ thương của riêng em
Suốt từ hôm đi, chưa lúc nào mở mắt được. Muốn viết cho anh ngay, viết nhiều, nhưng bận quá và căng thẳng quá.
Hôm em đi, trời mưa chỉ kịp nhìn anh xuống xe đạp và khoác cái mảnh ni lông trắng. Em thương nhớ anh muốn khóc nhưng đành phải cười nhạt nhảy lên xe.
Em không còn nhớ được em đã nhìn thấy gì cuối cùng trên dất ta ngoài anh và con. Khi máy bay bay lên, trời mù mịt không thể nhìn thấy ở dưới được. Khi bay gần tới mạc Tư KHoa, nhìn xuống thì thấy như lúc mờ mờ sáng.
Khi xuống ga rồi mới biết là lúc đó đang 11 giờ 30 đêm (giờ Mạc Tư Khoa). Đoàn em đi về một khách sạn rất thường, em tìm không có một tờ giấy để viết thư cho anh, đành tắm rửa xong thì đi nằm.
Nhưng không sao nhắm mắt được. Em nhớ thương con, nhớ anh quá.
Giá như lúc này họ chỉ là "Liên Xô đấy" rồi lại lên máy bay bay quay về thì sung sướng quá. Chắc bố con ở nhà đang vật lộn với cái nóng.. Không hiểu anh đã cắt tóc cho con chưa?
Anh bận nhiều, vất vả.
Em nghĩ mà thương anh lắm. Không hiểu anh có nhớ em không, hay lại thấy là đang thoát khỏi sự khó tính bắn gắt của em? Đừng giận em, em dù có những nhược điểm như vậy nhưng chủ yếu là em bao giờ cũng thương yêu anh lắm.
Cả đời em, em chỉ muốn cố gắng sao cho anh đỡ nhọc nhằn. Lắm lúc em thấy em không xứng đáng với anh không phải về tình yêu mà về trí tuệ.
Em cảm thấy em già rồi, già về thể chất đã đành nhưng em lại còn già về sự yên phận của người đàn bà, về những sự nhỏ nhen tầm thường của đời sống.
Em nhìn mặt em trong gương, em thấy em không xứng đáng với anh.
Tất cả trong anh là cái gì đó đang vươn lên, đang nổi dậy. Tất cả trong anh là sự bất đầu mà con đường của anh thì còn xa tít tắp. Con người anh như cây đàn, vừa tiếp nhận những luồng gió của cuộc sống vừa trả lại cho cuộc sống biết bao nhiêu âm thanh.
Em,em cảm thấy em khô cằn và bất lực. Em buồn lắm. Em thành thật nói với anh điều đó. Em vẫn cảm thấy hết. Vậy cho nên lúc nào em cũng tháy tình yêu của chúng ta mong manh. Em buồn lắm.
Em không thể hình dung là nếu không có anh em sẽ sống như thế nào.
Em rất muốn em trẻ đẹp lại cho tuổi tác và hình thức của mình.
Có thể anh không cần như thế, nhưng em cần như thế. Vì chắc chắn rằng em trẻ hơn và đẹp hơn, anh sẽ yêu em hơn.
Anh đừng bảo là em nghĩ cho anh những điều tầm thường. Người ta nhiều khi tưởng mình đã vượt qua những điều tầm thường rồi thế mà đôi khi vẫn quay lại, sự quay lại còn mạnh mẽ hơn lúc bắt đầu.
End of content
Không có tin nào tiếp theo