Doanh nhân

Xin đừng bắt em làm người thứ ba

Anh bảo hãy chờ để cô ấy tình nguyện rời xa anh, chờ gia đình em chấp nhận, chờ con anh hòa nhập với em, chờ để hiểu giá trị của sự chờ đợi.

Em bắt đầu đi dạo biển một mình khi anh bận rộn chẳng thể gặp nhau. Em hay dạo quanh những cánh đồng sau buổi chiều tan sở, nơi chúng mình ao ước được nhìn thấy nét bình yên của nó hàng ngày, rồi có cái gì đó cứ chực vỡ òa trong lòng mỗi lần như thế. "Anh ơi", em muốn gọi hàng ngàn lần để thấy anh đang gần em lắm. Em đang tổn thương, anh có biết không? Rồi kết quả nào cho chúng ta khi em cứ sống trong chờ đợi? Em không hề thiếu kiên nhẫn, chỉ là nhức nhối với 2 tiếng "bao lâu".


Người ta bảo em lý trí, lạnh lùng, chỉ có anh biết em yếu ớt đến mức nào, cớ sao anh không hiểu những thứ em cần nhỏ nhoi lắm? Anh từng nói đã hạnh phúc biết bao khi biết em cũng yêu anh; nói rằng anh vỡ òa trong hạnh phúc; rằng em như một cái gì đó quý báu xa lạ bỗng rơi trước mặt, anh nhặt lên và sợ người ta tranh mất. Còn bây giờ em lại sợ ai tranh mất anh, cũng bởi em trót yêu anh quá nhiều.

Anh vẫn như thế, hay cười đùa khi gặp em; vẫn nồng nàn ấm áp yêu thương em nhưng sao bức tường vô hình kia ngày càng dày thêm dù rằng anh đã dõng dạc tuyên bố sẽ tự tay đập vỡ? Vậy tại anh không đập, hay tại em cứ mãi xây thêm? Em nào muốn đối với em anh là tất cả, đâu muốn nước mắt lẫn nụ cười đều thuộc về anh, nhưng cớ sao lý trí trở nên ngu si khi tình cảm em trao đi là chân thật? Biết bao giờ em mới lại được bình yên, được bên anh rong ruổi các nẻo đường, được tin yêu như chưa từng có những nghẹn ngào dâng tràn trong lồng ngực, được hy vọng như chưa có những vụn vỡ, vấp váp đau thương?

Anh bảo em phải làm việc thật tốt, phấn đấu thật nhiều cho bản thân, cho tương lai sau này, rồi phải tin, hứa chỉ yêu một mình anh và chờ đợi đến với nhau mà người đời không khinh rẻ. Anh bảo hãy chờ để cô ấy tình nguyện rời xa anh, chờ gia đình em chấp nhận, chờ con anh hòa nhập với em, chờ để hiểu giá trị của sự chờ đợi.

Nhưng anh ơi, niềm tin này em có được bao nhiêu? Tàn nhẫn nào em lặng nhìn ánh mắt con thơ cần cả cha lẫn mẹ, rồi lạnh lùng nào em nhìn một người phụ nữ muốn quay về? Em không thánh thiện, cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, không muốn nhường tình yêu dày công vun đắp cho người đã dửng dưng vứt bỏ, nhưng áy náy bám lấy em hàng đêm, lo sợ được mất nhấn chìm em trong từng giờ trằn trọc. Là em mâu thuẫn, hèn yếu, không muốn làm kẻ thứ ba chen ngang, càng không muốn làm kẻ mãi lặng đứng ở bên lề.

Nói cho em biết đi, em phải làm gì trong hoàn cảnh trớ trêu này. Em không muốn im lặng khi lý trí và tình yêu thay nhau gào thét.

Phương
 
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo