Chuyện cổ tích của chàng trai Mường nhiễm HIV
Khao khát làm lại cuộc đời đã đưa anh Công, một thanh niên người Mường - người nhiễm căn bệnh thế kỉ HIV trở lại với cuộc sống của một người dân hiền lương chất phác. Có những lúc, cuộc sống của anh hồn nhiên đến mức đã làm nhiều người lầm tưởng rằng anh chẳng còn mang căn bệnh quái ác trong người mà cho đến nay vẫn chưa có thuốc chữa.
Sa ngã bởi ước mơ đổi đời
Là người con trai út trong một gia đình nghèo đông anh chị em nên từ khi sinh ra và lớn lên anh Bùi Văn Công (xã Liên Vũ, huyện Lạc Sơn, tỉnh Hòa Bình) chỉ biết đến cái cày và con trâu, cuộc sống vất vả, cái nghèo cái đói cứ đeo bám anh và gia đình.
Không chịu nổi cảnh cơ hàn và ước mơ đổi đời cứ thôi thúc đã đưa anh đến quyết định tham gia vào nhóm người đi khai thác vàng và chính quyết đính đó đã đưa cuộc đời anh đến quãng đời u tối.
Khi tiếp xúc với chúng tôi, anh Công tâm sự với vẻ e ngại : “ Khoảng năm 1990 vì cuộc sống vất vả nên tôi và một số người khác trong làng quyết định đến khu đào vàng Thung Bu (Lạc Sơn – Hòa Bình) để có hi vọng đổi đời”.
Khát vọng làm giàu là chính đáng, nhưng làm giàu bằng cách nào và như thế nào thì anh hầu như chưa xác định được, đến và đi làm nơi "rừng thiêng nước độc", anh mới biết nó vất vả và gian lao cùng cực đến như thế nào.
Từ nhỏ đã sống trong sự đùm bọc của gia đình, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, nên khi ra cuộc sống bên ngoài có rất nhiều điều đối với anh không thể lường trước được.
Thế rồi những cám dỗ nơi “rừng thiêng nước độc” khiến người thanh niên này thể sa chân vào "cái chết trắng". Chính tại nơi đây anh Công đã “lao” vào những tệ nạn xã hội mà chính bản thân mình không hề hay biết.
Anh tâm sự: “Mới đầu tôi cũng chả biết hút thuốc gì đâu, nhưng những lúc thấy mấy người cùng đi làm về hút thuốc đó vào thấy khỏe hẳn nên tôi cũng thử vài ba lần. Lâu dần thành quen, những lúc làm việc về mệt nhọc có nó thấy trong người khỏe hơn. Lúc đó tôi không hề biết rằng nó là loại thuốc gây nghiện và ảnh hưởng đến tôi như ngày hôm nay”.
Thời gian đầu nhờ làm việc chăm chỉ, anh Công cũng dành dụm được nhiều tiền gửi về cho gia đình. Đến khi bập vào thuốc phiện, số tiền anh làm ra đều nướng vào thuốc phiện và những tệ nạn nơi đây.
“Nhiều lúc cũng muốn tiết kiệm một khoản tiền để gửi về cho bố mẹ nhưng tôi cũng không ngờ cái sự cuốn hút ghê gớm của loại thuốc đó khiến bản thân không thể dứt ra được. Trong suốt gần 4 năm làm vàng tôi chả tiết kiệm được một đồng nào, cứ lúc bình thường thì sẽ nghĩ mình phải từ bỏ thuốc phiện, nhưng một khi cơn nghiện bắt đầu lên thì tôi không kìm được cơn thèm thuốc”, anh Công nhớ lại.
Thẫn thờ một lúc, anh tiếp tục chia sẻ với chúng tôi: “ Nghĩ lại tôi vẫn còn rùng mình, hồi đó đi làm cũng có tiền nhưng tiền làm không đủ cho tiêu, nói thì nghe vô lí nhưng đó là sự thật vì bao nhiêu tiền kiếm được đều đổ vào thuốc phiện và tổ chức ăn chơi.
Mang trong mình "căn bệnh thế kỉ"
Giấc mơ đổi đời của anh và nhóm người đi cùng tan vỡ khi bãi vàng Thung Bu bị cơ quan chức năng dẹp bỏ, hi vọng đổi đời bị dập tắt cũng là lúc anh gặp bế tắc trong cuộc sống, không biết đi đâu và làm gì anh đành trở về với xóm Vôi nghèo khó bằng hai bàn tay trắng.
Đã trắng tay trở về lại mang theo "con nghiện", cuộc sống của anh đã nghèo khó lại càng cùng cực, cơ hàn hơn. Vô công rồi nghề, các thói hư tật xấu đến với các anh như một lẽ tự nhiên, mỗi khi có tiền là đều nướng vào hút chích ma túy.
Thế rồi, cái kết đã được báo trước cũng nhanh chóng đến với anh khi anh phát hiện mình đã nhiễm HIV/AIDS. Cũng từ đây, Bùi Văn Công ngày càng trở nên ngang tàn và hay quậy phá xóm làng. Chính vì thế mà chính quyền địa phương đã đề nghị công an cưỡng chế và đưa anh vào trại cai nghiện.
“Gần bãi vàng Thung Bu họ buôn bán thuốc phiện rất nhiều, biết là có hại nhưng chúng tôi không hút không được, các anh biết đấy đi đào vàng rất mệt những lúc như thế chúng tôi hút cho khỏe và tỉnh táo để có sức làm việc và cứ như thế dần dần thành nghiện , lúc đầu thì tập tành hút hít, sau rồi chích choác để có sức khỏe” anh Công tiếp tục chia sẻ với chúng tôi.
Những năm tháng trong trại cai nghiện, anh dằn vặt đau khổ về cả tinh thần lẫn thể xác mỗi khi cơn nghiện lên nhưng bằng ý chí cùng bản chất hiền lành vốn có của chàng trai nghèo, anh đã dần đoạn tuyệt được với ma túy và trở về với con người thật của anh.
Trở về xóm làng với tư cách là một người cai nghiện nên ban đầu anh chọn cuộc sống bình lặng và ít tiếp xúc với người khác, nhưng được sự động viên của anh chị em trong gia đình cũng như chính quyền thôn xã anh đã bỏ được "chiếc áo mặc cảm" để bắt đầu sống hòa đồng và cởi mở hơn.
Thế rồi nỗi đau lại tiếp tục đến với anh, khi thấy bạn bè đã từng đi đào vàng với mình cứ lác đác đau ốm rồi qua đời. Điều đó khiến anh lo lắng vì bản thân anh từ ngày trở về xóm làng cũng thấy bản thân có những lúc mệt mỏi ra rời mà không hiểu tại sao? và anh đã lên trung tâm y tế huyện Lạc Sơn (Hòa Bình) để tìm hiểu nguyên nhân.
Tại Trung tâm y tế, anh bàng hoàng ngơ ngẩn khi cầm tờ phiếu xét nghiệm âm tính HIV. “Thời gian đó tôi chưa biết được mức độ nguy hiểm của căn bệnh, nhưng chứng kiến từng người ra đi vì nó nên không khỏi lo sợ. Nhưng thiết nghĩ “còn nước còn tát” nên tôi vẫn luôn hi vọng mình có thể vượt qua được bệnh tật. Chỉ đến khi biết được HIV là căn bệnh thế kỉ chưa có thuốc chữa trị dường như tôi hoàn toàn suy sụp”, anh Công nhớ lại.
Mỗi khi đêm xuống anh Công đều bị ám ảnh bởi những người cùng làng cứ lần lượt ra đi vì căn bệnh HIV. Những cái chết trong đau đớn, vật vã của những người đàn ông mà trước đó họ đã từng rất khỏe mạnh bỗng chốc gầy còm, héo hon rồi chết khiến cho Công thực sự sợ hãi.
Lúc này bố mẹ Công đã vô cùng đau lòng khi chứng kiến căn bệnh thế kỉ đang giết dần giết mòn đứa con mình. Tuy nhiên bằng tình yêu thương giành cho con ông bà đã nén đau thương để động viên đứa con trai lầm lỡ của mình.
Còn tiếp...
Hòa Hậu
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Cột tin quảng cáo