Quốc tế

Nga không thể ngăn Azerbaijan đồng ý cho Thổ Nhĩ Kỳ đưa quân tới Karabakh

DNVN - Sự can thiệp của Thổ Nhĩ Kỳ cho phép Azerbaijan giành quyền kiểm soát các vị trí quan trọng tại Nagorno-Karabakh trong thời gian ngắn, vậy Ankara sẽ thu được gì?

NATO khóa chặt hạm đội Biển Đen bằng cách đóng cửa cả Gibraltar và Bosphorus / Tướng Hungary nói về những khó khăn khi thay thế T-72 bằng Leopard 2

Theo các chuyên gia, sau thắng lợi trên chiến trường, Thổ Nhĩ Kỳ còn có thể thu về chiến thắng thứ hai ở khu vực Nam Caucasus, Ankara quan tâm đến nhiều thứ, đặc biệt là tiếp cận Biển Caspian và xa hơn là Trung Á.

Đây là nơi họ có nhiều cơ hội để phát triển tài nguyên hydrocacbon, kiểm soát dòng chảy hàng hóa và xây dựng "Quân đội Turan" giả định. Ankara đã "đột phá" qua đất Armenia bằng hành lang đất liền, sẽ kết nối bờ biển Địa Trung Hải của mình và biển Caspian của Azerbaijan bằng đường sắt.

Phần thưởng tốt sẽ là việc mở một căn cứ quân sự của Thổ Nhĩ Kỳ ở Transcaucasia, căn cứ này sẽ trở thành yếu tố bảo đảm an ninh cho các khoản đầu tư cơ sở hạ tầng, nhưng có những quan điểm hoàn toàn trái ngược về vấn đề này.

Ngay sau khi Armenia nhận thấy phải đầu hàng, Tổng thống Aliyev là người đầu tiên nói về khả năng đưa lực lượng gìn giữ hòa bình Thổ Nhĩ Kỳ đến Nagorno-Karabakh. Bộ Ngoại giao Nga phủ nhận và cho biết chỉ có chỗ cho các quan sát viên bên trong trung tâm giám sát.

Nhưng rõ ràng Ankara có quan điểm khác về vấn đề này. Theo hãng tin Daily Sabah, quốc hội Thổ Nhĩ Kỳ đã bắt đầu soạn thảo nghị quyết từ hai ngày trước cho phép triển khai lực lượng vũ trang tới Nagorno-Karabakh.

Cần lưu ý rằng chúng ta rõ ràng đang nói về quân đội, không phải về một số loại "quan sát viên" như Moskva tuyên bố. Quân đội Thổ Nhĩ Kỳ sẽ được triển khai ở đâu là do Tổng thống Erdogan quyết định.

Thổ Nhĩ Kỳ và Azerbaijan đã giành thắng lợi lớn tại cuộc chiến Nagorno-Karabakh. Ảnh: Topwar.

Thổ Nhĩ Kỳ và Azerbaijan đã giành thắng lợi lớn tại cuộc chiến Nagorno-Karabakh. Ảnh: Topwar.

Trước thực trạng trên, Moskva có thể làm gì? Đầu tiên cần nhắc lại Nagorno-Karabakh là lãnh thổ của Azerbaijan, nước cộng hòa này không được công nhận bởi Nga hay Armenia. Nhân tiện, đó là cơ sở mà Yerevan bị từ chối hỗ trợ quân sự.

Thứ hai, do kết quả của thất bại quân sự, nền cộng hòa không được công nhận này trên thực tế không còn tồn tại. Lực lượng gìn giữ hòa bình Nga đang bảo vệ Stepanakert trong một giai đoạn chuyển tiếp, người Armenia đã bắt đầu cuộc di cư của mình.

Thứ ba, Tổng thống Aliyev với tư cách người chiến thắng đã nhấn mạnh: “một số vùng nhất định của Nagorno-Karabakh” sẽ không có bất kỳ “địa vị đặc biệt” nào: "Không có trạng thái nào khác. Đây là thắng lợi chính trị to lớn của chúng ta, Karabakh sẽ không có bất kỳ tư cách nào một khi tôi còn là tổng thống"! - ông Aliyev nói rõ.

Điều này có nghĩa đây vẫn là lãnh thổ của Azerbaijan, Baku không có nghĩa vụ quốc tế nào. Và bằng lực lượng quân sự, họ rõ ràng đã có thể giành lại quyền kiểm soát nó.

 

Như vậy điều gì có thể ngăn cản hai quốc gia có chủ quyền, Thổ Nhĩ Kỳ và Azerbaijan, đồng ý với nhau về việc triển khai quân đội trên lãnh thổ của nước này, đặc biệt là ở Nagorno-Karabakh? Có cần quan tâm đến phản đối của Bộ Ngoại giao Nga không? Điều này là hoàn toàn không cần thiết.

Tiếp theo, điều gì sẽ xảy ra khi phe thua cuộc tại Armenia đáp ứng các yêu cầu về phi quân sự hóa, và những người dân không đồng ý sống dưới chính quyền mới cuối cùng đã rời đi?

Khi đó chắc chắn Baku sẽ chính thức yêu cầu lực lượng gìn giữ hòa bình Nga rời khỏi lãnh thổ của mình. Và nếu Moskva trì hoãn việc này thì căn cứ của họ nguy cơ trở thành Hmeimim thứ hai với những cuộc tấn công liên tiếp từ máy bay không người lái bí ẩn.

Giới phân tích còn nhắc nhở thêm rằng chính các máy bay không người lái của Thổ Nhĩ Kỳ được coi là vũ khí chiến thắng ở cuộc chiến Karabakh lần thứ hai khi chứng minh có sức mạnh to lớn đến mức nào.

Làm thế nào Nga có thể ngăn chặn sự xuất hiện của các căn cứ quân sự Thổ Nhĩ Kỳ ở Azerbaijan? Theo quan điểm của chuyên gia Sergey Marzhetsky thì nói chung không có cách nào.

 

Một tháng rưỡi trước, Nga vẫn có thể sắp xếp một cuộc tấn công đối xứng ở Idlib với sự trợ giúp của các đồng minh Syria nhằm vào lực lượng vũ trang thân Ankara để có điều gì đó nhằm "mặc cả" với Thổ Nhĩ Kỳ. Đáng tiếc rằng điều đó bây giờ đã quá muộn, đây không phải là lần đầu tiên Nga tiếc nuối khi bỏ lỡ những cơ hội lớn của mình.

Phong Vũ (Tổng hợp)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm