Cần trừng phạt giới chủ vô liêm sỉ, chứ không phải Man City
Man City phàn nàn về án phạt của UEFA, quyết tâm kháng án đến cùng / Man City bị UEFA cấm dự Cúp châu Âu và những hệ luỵ
Khi đọc về lệnh cấm thi đấu ở châu Âu 2 năm mà UEFA tuyên với Man City, tôi thấy hơi khó chịu với ngôn ngữ này. Tôi đã đọc về những lời phủ nhận của CLB trước những lời cáo buộc về hành vi vi phạm luật FFP.
Man City đã đưa ra một phản ứng mạnh mẽ với UEFA khi nói rằng họ không làm gì sai. Tôi hy vọng đây không phải là một kiểu ngụy biện ngữ nghĩa đơn thuần, nhưng có vẻ như, án phạt này là bất công lớn đối với Man City.
Bạn thấy đấy, khi nghĩ về Man City, tôi nghĩ về một đội bóng được thành lập ở ngoại ô West Gorton vào năm 1880. Tôi nghĩ về CLB của Malcolm Allison và Joe Mercer. Tôi nghĩ về những NHM của Sky Blues, nhiều người trong số họ đang kinh hoàng trước những gì đang tạo sóng trong những ngày gần đây.
Việc từ chối, trốn tránh và đưa ra các loại ảo tưởngkhông phải bởi Man City mà bởi những người giám sát tạm thời các hoạt động của CLB, những người đã sử dụng CLB này để tiếp tục phục vụ lợi ích chiến lược của họ kể cả bằng cách phá hoại một cách có hệ thống các quy tắc mà bất kỳ môn thể thao nào cũng phải tuân theo.
Cần nhắc lại rằng, Man City đã bị kết tội vi phạm nghiêm trọng luật FFP lần đầu tiên được tiết lộ bởi Football Leaks. Sự vô liêm sỉ của nhóm quan chức lãnh đạo đã được thể hiện trong các email bị rò rỉ, trong đó có việc họ ăn mừng cái chết của Jean-Luc Dehaene, một trong những người đang điều tra hoạt động phạm luật của họ, bằng lời hỉ hả: “Một kẻ nằm xuống, 6 người đi tiếp”.
Điều đó thể hiện rõ qua sự trơ trẽn mà họ đã chuyển tiền từ két sắt vô tận của gia tộc Sheikh đến CLB. Điều đó thể hiện rõ qua cách họ hoan nghênh một cách giả vờ luật FFP mà họ đã cam kết với UEFA sẽ tuân thủ chặt chẽ mọi nguyên tắc về công bằng tài chính.
Nó không chỉ đơn thuần ở mặt ngôn ngữ để cho rằng Khaldoon Al Mubarak, chủ tịch của CLB, đã không đại diện cho lợi ích của Man City. Thay vào đó, ông ta đại diện cho lợi ích của Abu Dhabi, cho chế độ chuyên chế Hồi giáo dòng Sunni với hồ sơ vi phạm nhân quyền đáng nghi ngờ.
Chúng ta nên nhớ rằng Al Mubarak đứng đầu Cơ quan điều hành Abu Dhabi và đã được New York Times mô tả là một trong những cố vấn thân tín nhất của gia đình cầm quyền hiện đang lãnh đạo UAE.
Ông ta có mặt tại các cuộc họp chính trị cấp cao, chẳng hạn như khi Hoàng thái tử Sheikh Mohammed bin Zayed Al Nahyan gặp Tổng thống Nga Vladimir Putin hồi năm ngoái.
Khaldoon Al Mubarak (trái) và Sheikh Mansour (giữa) trong trận đấu duy nhất của Man City được ông chủ đến xem
Đối với ông ta, CLB Man City không phải là một nguồn đam mê hay niềm tự hào, mà chỉ là một con tốt trong một trò chơi chính trị. Khốn nạn thật, Sheikh Mansour, chủ sở hữu thực tế của Man City, chỉ từng đến sân xem Man City thi đấu đúng 1 lần trong suốt 12 năm qua.
Vai trò của Al Mubarak, khi được đưa vào để thay thế một Sulaiman al-Fahim thất thường, rất đơn giản: Sắp xếp CLB hợp lý hơn với kế hoạch địa chính trị mà những tín đồ Hồi giáo đã bỏ tiền mua Man City hy vọng điều này sẽ cho phép họ duy trì các đặc quyền của họ.
Giống như tù trưởng bộ lạc Bani Yas Bedouin của họ xưa kia đã may mắn khi chuyển từ nghề mò ngọc trai sang khai thác dầu mỏ để tạo nên các tiểu quốc hùng mạnh. Vì vậy, họ hy vọng bóng đá - một trong số nhiều thứ đầu tư khác - sẽ giúp họ chuyển tiếp một lần nữa.
Mọi thứ mà Man City làm nên được nhìn qua lăng kính này. Hành động của họ, email của họ, hành vi của các vị trí lãnh đạo tại Man City (thường được trả cao hơn giá thị trường để khuyến khích đám quan chức này bỏ qua các mối quan tâm về đạo đức) là về việc duy trì lợi ích của giới cầm quyền tiểu bang Abu Dhabi.
Đây là một phần trong kế hoạch xây dựng lại thương hiệu Man City phổ biến toàn cầu dưới thời của CEO Ferran Soriano và HLV Pep Guardiola. Các chủ sở hữu của Man City hy vọng rằng CLB này sẽ trở thành Abu Dhabi và Abu Dhabi sẽ trở thành Man City.
Thông qua các nỗ lựcquảng cáo có tính liên kết giữa 2 thực thể trên, vẻ đẹp của một đội bóng đá quốc tế sẽ gắn liền với một “tiểu quốc gia” trong lòng một vương quốc phương Tây.
Như Garry Cook, cựu giám đốc điều hành của Man City đã nói: "Nếu bạn đang phát triển quốc gia của mình và bạn đang mong muốn được phát triển trên toàn cầu, chúng tôi là thương hiệu ủy quyền của bạn cho quốc gia”.
Những điều đó cũng thể hiện sự sợ hãi. Nhiều nhà độc tài Trung Đông kết thúc cuộc đời trong quan tài, bị ám sát bởi lực lượng chống đối trong nước và những thế lực kích động ngoài nước.
Bằng sự liên kết với CLB Man City, cùng với các tài sản mang tính biểu tượng như Tòa nhà Chrysler ở New York, việc cải tạo nhà hát Napoléon III ở Château Fontainebleau, và một chi nhánh nhập khẩu của Guggenheim, những thế lực ở Trung Đông muốntạo một biểu tượng của họ trong thế giới phương Tây.
Việc bơm tiền thả phanh cho thứ bóng đáxa hoa là một phần của kế hoạch và nó thực sự biến những tài sản văn hóa này thành những thứ phụ thuộc chiến lược. Nhưng rồi, tham vọng đó trở nên không bền vững, trong trường hợp của Man City, khi FFP có hiệu lực.
Vì vậy, giới chủ sở hữu Man City mới chính là đối tượng đã vi phạm nguyên tắc của UEFA nếu như phán quyết của tổ chức này khả tín. Các chủ sở hữu vẫn tuyên bố công khai rằng họ hoàn toàn tuân thủ FFP trong khi họ vẫn tiến hành sự lừa dối cũng như một số CLB khác cũng đã tìm cách hợp thức hoá các vi phạm để tránh bị trừng phạt như Man City.
Tuy nhiên, đây chỉ là lý do để chỉ trích sự chưa thấu đáo của UEFA chứ không để bào chữa cho những hành động sai trái của giới chủ sở hữu CLB Man City. Trên quan điểm rộng hơn, thật không công bằng khi mô tả Man City như một kẻ gian lận. Thật không công bằng khi nói rằng họ đã làm cho bóng đá trở nên tồi tệ. Thật không công bằng khi chối bỏ tham vọng của các CĐV của đội bóng.
Những quyết định này được đưa ra bởi các chủ sở hữu và hệ thống lãnh đạo cấp cao ăn lương của giới chủ. Họ đã tìm cách che đậy sự vi phạm của họ, nhưng các email bị rò rỉ đã làm sáng tỏ những gì mà nhiều người trong chúng ta nghi ngờ từ lâu.
Tất nhiên, không có gì mới đối khi lợi ích của chủ sở hữu CLB tách khỏi lợi ích của CLB. Nhưng đây là một trường hợp thú vị bởi vì một CLB bóng đá thực sự trở thành một ủy quyền cho lợi ích của một quốc gia có chủ quyền.
Đó là lý do tại sao tôi buồn khi thấy Man City bị trục xuất khỏi các giải đấu châu Âu và cảm thấy đồng cảm với người hâm mộ của CLB. Nhưng tôi sẽ không buồn khi thấy giới chủ sở hữu của Man City bị trục xuất khỏi bóng đá. Đấy mới là thủ phạm của toàn bộ sự việc này.
End of content
Không có tin nào tiếp theo