Được kì vọng sẽ biến Chelsea trở thành một đội bóng hoàn toàn mới với lối chơi "sexy ball" mà Abramovich luôn khao khát. Maurizio Sarri lại đang biến Chelsea trở thành một đội bóng dễ bị bắt nạt hơn bao giờ hết trong suốt kỉ nguyên của giải Ngoại hạng Anh.
Sự bảo thủ đến cực đoan của Sarri là điều khiến Chelsea lâm vào tình cảnh hiện tại. Sau quãng thời gian đầu mùa thăng hoa người ta đã mường tượng về một đế chế mới, mơ về một Chelsea chơi bóng đầy quyến rũ. Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, "Sarri-ball" nhanh chóng bị bắt bài và khắc chế hoàn toàn.
Thứ mà người ta vẫn hay gọi là triết lý bóng đá mới mang tên "Sarri-ball" ấy thực chất chẳng khác gì một phiên bản lùi của "tiqui-taca" mà Barca với Pep Guardiola đã làm từ những năm 2010 cả. Vẫn là lối chơi kiểm soát bóng phần lớn, lối chơi theo phong cách "chuyền và chạy".
Barca của Pep Guardiola đã thống trị bóng đá châu Âu những năm 2010 bằng thứ bóng đá tuyệt diệu ấy. Bóng được luân chuyển khắp mặt sân, những đường chuyền nhanh và chính xác gần như tuyệt đối khiến đối phương không thể làm gì khác ngoài việc đuổi theo trái bóng với một tâm lý ức chế.
Nhưng tại sao nói Sarri-ball lại giống như một phiên bản lùi của Tiqui-Taca? Sarri-ball vẫn là phong cách kiểm soát bóng, với rất nhiều những đường chuyền nhưng cách vận hành của nó lại đơn giản đến bất ngờ.
Sarri-ball ở Chelsea là lối chơi với công thức duy nhất đó là bóng được triển khai từ hàng hậu vệ, bắt buộc phải qua chân của Jorginho và sau đó là tìm mọi cách nhồi bóng cho Eden Hazard làm nốt phần việc còn lại. Khóa chặt Jorginho là tất cả những gì mà đối thủ của Chelsea cần làm và thế là "Sarri-ball" cũng hết phép.
Điểm yếu Jorginho nơi thấp nhất của hàng tiền vệ là điều mà tất cả những người xem bóng đá đều có thể dễ dàng nhận ra. Chỉ có Sarri là vẫn cố tình không nhận ra điểm yếu này. "Linh hồn" của Sarri-ball xem ra cũng chỉ là một "cú lừa" khác.
Sarri đưa về Jorginho và để anh đá thay vị trí của N'Golo Kante ở vai trò đánh chặn và thu hồi bóng. Ý tưởng của Sarri là biến Jorginho trở thành một Pirlo đệ nhị, một nhà kiến thiết lùi sâu nhưng đó chỉ là mặt ý tưởng. Thực tế thì những gì Jorginho có không gì khác ngoài những đường chuyền ngang và chuyền về.
Tính sáng tạo cũng như khả năng đột biết trong những đường chuyền của anh gần như bằng không. Hơn 5000 đường chuyền cho đến thời điểm hiện tại nhưng không có lấy 1 pha kiến tạo nào. Những gì Jorginho có chỉ là những con số thống kê đẹp đẽ nhưng vô hại.
Về phần Sarri, gã người Ý bảo thủ có lẽ là những từ ngữ thích hợp nhất để nói về ông. Bảo thủ cả trong tư duy chiến thuật lẫn con người. Ở thời điểm bắt đầu manh nha cho sự suy thoái hiện tại, người ta đã nói rất nhiều về vị trí của Jorginho và Kante.
Việc đẩy một chuyên gia đánh chặn như Kante lên thi đấu ở vị trí tiền vệ tấn công chẳng khác nào "bắt con khỉ phải bơi như một chú cá" vậy. Không những không hiệu quả ở mặt trận tấn công mà phòng ngự cũng chẳng ra gì. Kante vô tình bị biến thành một tiền vệ công không ra công mà thủ cũng chẳng ra thủ và trở thành sản phẩm lỗi của Sarri-ball.
Người ta lại nói về vai trò của Fabregas, muốn anh được ra sân nhiều hơn sau khi đã quá chán nản trước những đường chuyền ngang của Jorginho thì Sarri lại đem anh đi bán mà chẳng cần đem về một ai thay thế. Điều đó có nghĩa là vị trí tiền vệ lùi sâu chỉ còn lại một mình Jorginho cho nửa sau của mùa giải.
Giá như Sarri trả Kante về với đúng nơi mà anh xuất sắc nhất, giữ lại một Fabregas với những đường phát bóng sắc lẹm và tin tưởng hơn vào những cầ thủ trẻ thì có lẽ Chelsea đã không phải bước vào cuộc thoái trào sớm đến vậy.
Với những gì đã thể hiện cho tới thời điểm hiện tại, có vẻ như những gì mà Sarri đem đến cho Chelsea từ triết lý Sarri-ball đến "linh hồn" Jorginho hoa ra đều là hữu danh vô thực, hay nói cách khác nó chẳng khác gì một cú lừa.
Theo bongdaso.com