Xã hội

Tòa nhà lộng lẫy và sợi dây tử thần

Ông Nguyễn Chua tử nạn khi đi cáp treo qua sông Krông Ana, đoạn qua địa bàn thôn 6, xã Hòa Lễ, huyện Krông Bông, tỉnh Đắc Lắc. Chuyện xảy ra ngày 26.10.

Ông Nguyễn Đức Việt - Chỉ huy trưởng quân sự xã Hòa Lễ - cho biết, ông Chua dùng một chiếc dây curoa bên trên gắn 1 chiếc ròng rọc luồn vào sợi dây cáp mắc cố định để qua sông. Do dây cáp được thiết kế có độ dốc lớn nhưng bộ phận ròng rọc không có hãm tốc độ nên khi đến bờ bên kia, ông Chua bị đập vào bờ đất, tử vong trên đường đi cấp cứu.

Đáng thương thay, vợ ông Chua - bà Nguyễn Thị Thọ - cũng từng bị rơi khi qua sông bằng sợi dây tử thần này. Ông Chua nuôi vợ trong bệnh viện. Nhưng vợ ông đã không có cơ hội nuôi ông. Bi kịch gia đình xảy ra trên một chiếc dây định mệnh.
 
Đáng thương hơn, mỗi ngày, có nhiều người đi làm bằng đu dây tử thần qua sông Krông Ana. Người bị thương vì đập vào bờ bên kia không ít, chỉ không ai biết mà thôi. Cái giá của sinh mạng con người đánh cược bằng một sợi dây. Cây cầu bắc qua con sông Krông Ana vẫn nằm trong đơn kiến nghị của xã.
 
Có nhiều “cầu” dây vô danh khác. Có tên gọi chung: Tử thần.
 
Vậy mà, những trụ sở hành chính hoành tráng đã mọc lên. Cái lỡ xây thì đã đành, những cái trên bàn đề xuất cũng hơn 2.000 tỉ đồng như khu nhà hành chính của tỉnh Hải Dương. Chưa dám nói đến lợi ích hay không của những tòa nhà này.
 
Nhưng khi đất nước nghèo, chưa cần vội những tòa nhà hành chính cao ngất trời, mà cần những chiếc cầu an toàn cho dân chúng.
 
Nhà thơ Nguyễn Duy đã từng viết rằng “Xứ sở thông minh, sao thật lắm trẻ con thất học”. Không thất học sao được, khi người lớn cũng gặp nguy hiểm vì đu dây qua sông. Thà ở nhà bi bô “a, bờ, cờ” mà sống sót. Cái giá của con chữ dù cao sang mấy cũng không bằng giá sinh mạng của con người.
 
Còn nhớ vụ học sinh phải chui vào túi nylon để vượt suối đến trường ở xã Nà Hì, huyện Nậm Pồ, tỉnh Điện Biên. Chui túi nylon qua sông nguy hiểm ngang với đu dây. Bộ trưởng Bộ GTVT Đinh La Thăng hứa với cô giáo Tòng Thị Minh sẽ làm sớm một cây cầu treo và đã làm. Nhưng nó không thấm tháp gì với một thực tế đau lòng mà cái chết của ông Chua chỉ là một ví dụ. Nếu như không có những cái chết đau đớn đó, sẽ không ai biết đến những nơi dân mình sống như thời hoang dã.
 
Hãy tạm dừng xây dựng những tòa nhà lộng lẫy như cung điện, hãy tạm khép lại những nụ cười hể hả vì khai trương nơi làm việc cao sang. Tự hào thì có đấy, nhưng đằng sau là những giọt nước mắt đắng cay và câm lặng của người dân.
 
Sự nổi trội của một vài công trình nơi đô thị cũng chỉ là “phồn vinh giả tạo”, nếu như còn những con sông được qua lại với một chiếc dây tử thần. 
Lao động
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo