Ngày đó, chúng tôi đều có công việc tốt lương cao, tiền của tôi để chi tiêu sinh hoạt, còn của chồng để tiết kiệm. Cưới nhau 5 năm vợ chồng tôi mua được nhà riêng. Khi con trai tròn 10 tuổi, chúng tôi kiếm đủ tiền và định mua một suất đất thì gia đình xảy ra chuyện đau thương.
Tôi không biết với người khác thế nào nhưng vợ chồng tôi có quan điểm sống khá giống nhau, dù là người thân hay bạn bè thì mối quan hệ nào cũng cần có sự cho đi nhận lại. Tôi không phải Bồ Tát để có thể cứ cho đi mãi mà đối phương chẳng coi ra cái gì, lòng tốt đặt không đúng chỗ cũng là tội ác.
Chị dâu tôi được mọi người nhận xét là hiền lành, chịu thương chịu khó và biết điều hiểu chuyện. Chị đối đãi với mọi người xung quanh một cách chân tình, thật thà đến mức có người bảo chị hơi khờ khạo. Nhưng với gia đình tôi, chị ấy là cô con dâu rất tốt, tốt đến mức bố mẹ tôi thương chị cực kì, đi đâu cũng khen ngợi.