Lại thêm một nhà trẻ bạo hành trẻ mới bị phát hiện, đó là trường mầm non tư thục Phương Anh (18 đường Hiệp Bình, P.Hiệp Bình Phước, Q.Thủ Đức, TP.HCM). Uất ức, phẫn nộ, xót xa, đau đớn cho những đứa trẻ bị đầy đọa, cho cha mẹ chúng. Nhưng ai sẽ đau cùng dân nỗi đau này?
Mạng xã hội facebook sáng ngày 17/12 đã chia sẻ cùng nhau đường link một bài trên báo Tuổi trẻ, bài báo có tên “Đày đọa trẻ mầm non” như chia sẻ với nhau những cảm xúc, giọt nước mắt đau thương uất nghẹn. Nhưng tôi không dám đọc hết bài báo báo đó, cũng như trước đây, không đọc hết được bài báo về vụ bảo mẫu đánh một đứa trẻ 18 tháng tuổi đến chết.
Đó là nhà trẻ, nơi các bậc phụ huynh mang con đến gửi để yên tâm mà đi kiếm miếng ăn, nhưng họ nào biết con mình đã rơi vào địa ngục trần gian. Những đứa bé non nớt bị các cô bảo mẫu đánh đập, hành hạ, bóp cổ phun cả cơm cả cháo, nước mắt ròng ròng theo mỗi miếng ăn.
Tôi sẽ không hỏi những cô bảo mẫu độc ác đó ở đâu ra, bởi ở đời vẫn có những kẻ khốn nạn vô lương tâm mất nhân tính như vậy. Tôi chỉ muốn hỏi tại sao, vẫn có những ổ ung nhọt lở loét như thế tồn tại trong xã hội này, còn bao nhiêu ổ địa ngục như vậy chưa bị phát hiện ra nữa. Và nỗi đau này, ai sẽ đau cùng với chúng tôi, những người dân thấp cổ bé họng?
Ngân sách hàng năm chi cho giáo dục là bao nhiêu ngàn tỷ, Bộ Giáo dục và Đào tạo đã sử dụng số tiền đó ra sao? Chiến lược phát triển giáo dục từ bậc học mầm non đến đại học thế nào? Tại sao để con cái của chúng tôi khổ sở thế này? Những trường mầm non tư thục không đạt chuẩn phát triển tràn lan, những giáo viên mầm non như ác quỷ vẫn đầy đọa các cháu, thậm chí có đứa bé còn bị đánh đến chết.
Con cái các vị trên Bộ Giáo dục chắc chắn là có đi học, nhưng có bao giờ các vị phải gửi con vào những trường mầm non tư thục như kiểu trường Phương Anh này không? Chắc chắn câu trả lời là không. Bởi nếu không những ổ ung nhọt như thế sẽ không còn tồn tại.
Chúng ta ai cũng là con người, những đứa trẻ sinh ra đều bình đẳng như nhau, bằng thịt bằng da và tình yêu của cha mẹ chúng. Dẫu ước mơ được đối xử công bằng là chuyện không tưởng, nhưng con cái các vị được gửi ở những trường mầm non chuẩn, thậm chí là trường Tây, thì con cái của dân ít ra cũng phải được học ở những mầm non đúng nghĩa là trường học, không bị bạo hành, không bị đánh đập, đầy đọa. Chỉ mong ước thế thôi.
Có ai trong số các vị cảm thấy đau cùng chúng tôi nỗi đau này, nỗi đau của những đứa trẻ bị người lớn bạo hành, nỗi đau của những người cha người mẹ vô tình gửi con vào địa ngục? Nếu còn lương tâm thì các vị phải làm gì đi chứ? Sao cứ để nay phát hiện chỗ ngày đánh chết trẻ, mai phát hiện chỗ kia bạo hành trẻ?
Thật rùng mình khi nghĩ đến tương lai. Chẳng lẽ chúng ta lại khoanh tay ngồi nhìn người ta đặt những viên gạch nền móng cho tương lai bằng những câu chuyện khốn nạn như thế này?