Tin tức - Sự kiện

Bi hài chuyện vợ ghen với... gà

Chắc ai đó sẽ bảo Ngọc điên khi ghen với... gà. Nhưng thử hỏi nếu ngày nào chồng Ngọc cũng âu yếm, hôn hít bế bồng gà như thế thì sao cô chịu cho thấu...

Tuấn - chồng Ngọc có thâm niên mê gà tre, gà chọi từ cái hồi 2 người đang yêu nhau. Gia tài của Tuấn có gần chục con gà, quý như vàng, chăm chả khác gì chăm em bé. Lĩnh lương một cái là thể nào cũng phải trích ra một khoản để nâng cấp chuồng cho gà, mua thức ăn, thay bóng đèn các thứ, người yêu thì cứ từ từ để sau.
Có lần, Tuấn hẹn đưa Ngọc đi chơi, Ngọc hí hí hửng hửng trang điểm váy vóc các kiểu, xong cuối cùng được Tuấn đưa đi lượn… chợ gà cảnh! Đưa Ngọc đi ăn phở bò thì Tuấn ăn toàn phở rồi để lại thịt cho gà ăn để gà có cơ bắp. Có lần Tuấn nhờ Ngọc chạy ra ngõ mua hộ vỉ thuốc tiêu chảy cho gà, bác bán thuốc biết mua cho gà thì phán “xanh rờn”: “Ấy, gà của người yêu cháu là phải thuốc Mỹ, còn người thì dùng hàng nội cũng được!”. Ngọc choáng toàn tập. Cô sang nhà chơi, ngồi chơi với người yêu mà tay Tuấn lúc nào cũng phải ôm ấp con gà tre mới yên, thích âu yếm nó hơn cả ôm hôn Ngọc! Nẫu lòng.

Hình minh họa. (Nguồn Internet)
Hình minh họa. (Nguồn Internet)

Nhưng nói thật, lúc yêu ấy mà, Ngọc bực thì có bực nhưng vẫn chẳng nghĩ đó là vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Đơn giản cô nghĩ, ai chẳng có thú vui, niềm đam mê, thà mê gà còn hơn mê… bươm bướm! Nhưng cô sao biết được, lúc yêu thì Tuấn còn có ý thức dành thời gian quan tâm tới cô, chứ lấy về rồi, biết cô chẳng thể chạy mất được nữa, anh bắt đầu dành toàn bộ thời gian rỗi cho… gà!
Sáng ngủ dậy Tuấn phải lao ngay xuống chuồng gà, rửa mặt, tỉa tót lông lá cho gà đã, vợ gọi ăn sáng cũng chẳng thèm đáp lời. Lạnh cái là phải sưởi ấm cho gà. Nắng cái là phải cho gà đi phơi nắng. Uống vitamin hẳn là phải uống trước 9 giờ vào buổi sáng mới tốt cơ. Ăn thì ăn toàn hải sản cho nhiều canxi, lươn thì phải nướng, tôm cua thì phải hấp, không cho ăn sống đâu nhé . Ấy thế mà lúc Ngọc có bầu, đố Tuấn biết cô uống loại vitamin nào, hay phải ăn gì tốt cho em bé đấy!
Sau khi Ngọc sinh con, Tuấn chả mấy khi bế con, toàn bế… gà! Nước tắm cho con thì chả quan tâm đâu, nhưng kì cạch ch đun nước lá để lau người cho gà. Ngọc xin được ít rượu nghệ hạ thổ để bôi thì Tuấn mang ngay đi lau cho gà, cho cứng da xương cốt cái quái gì ấy. Nấu bột, nấu cháo cho con thì cấm có làm, con ho con ốm cũng chẳng màng, nhưng mật ong rừng xịn về chữa ho cho gà, thức ăn cho gà cũng đích thân trộn tỉ lệ. Vợ bảo tắm cho con thì giãy nảy lên “anh không biết tắm đâu”, nhưng tắm cho gà thì cứ gọi là nhà nghề, còn sấy khô lông các kiểu đầy đủ. Thay bỉm cho con thì kêu loạn lên “hôi quá, thối quá”, nhưng gà ị tùm lum thì lau dọn từng tí một, còn ngắm nghía phân xem có gì bất thường không nữa chứ. Ngọc ngán ngẩm không để đâu cho hết!
Cứ mỗi đợt Tuấn phải đi công tác là lúc nào cũng lo ngay ngáy đám gà yêu quý ở nhà không được vợ chăm sóc tử tế. Chốc chốc lại gọi điện về hỏi Ngọc đã cho ăn chưa, cho uống nước chưa, dọn chuồng chưa, bật quạt cho nó chưa không nó nóng…, khiến Ngọc điên hết cả đầu. Nhỡ mà có bận trông con chưa làm được là Tuấn lại rít lên, trách móc vợ nọ kia, còn đe dọa vợ để gà của anh có vấn đề gì anh không tha thứ cho đâu! Bực quá, Ngọc quát ầm lên: “Vợ con anh còn chưa được ăn đây này, gà với chả qué!”.
Độ yêu gà của Tuấn qua năm tháng chỉ có tăng chứ không hề giảm. Ngọc đã dùng đủ mọi cách mong cắt đứt được mối tình si của chồng dành cho đám gà tre, gà chọi nhưng không ăn thua. Có lần Tuấn về thấy thiếu mất 2 con gà, được Ngọc thông báo nó bị sổng ra mất, cô đã đuổi theo nhưng không thể bắt lại. Tuấn nhìn vợ với ánh mắt bán tín bán nghi, rồi mấy hôm sau lại… đầu tư mua thêm con khác về! Ngọc chán chường, chả lẽ lại mang cho bà nội thịt như lần trước, rồi Tuấn lại mua thêm về chứ nào có chịu để yên! Thế cho nên ý định giải tán đám gà ấy từ từ là không thể thực thi được, một khi niềm đam mê của Tuấn vẫn còn đó!
Ngọc càng nghĩ càng buồn ghê gớm. Trong mắt Tuấn hình như vợ con chẳng bằng mấy con gà của anh. Vợ con ốm, anh vẫn ngủ tít cả đêm chả vẫy tai. Nhưng gà mà ốm thì anh mất ăn mất ngủ, tinh thần căng thẳng, nhỡ ra nó có “về với đất” thì Tuấn liền ốm mất mấy ngày. Con hết sữa bị đói, Tuấn cũng chả vội, cho nhịn 1 bữa hoặc cho ăn tạm quả gì có trong tủ lạnh. Nhưng gà mà hết thức ăn là kể cả trời có mưa bão cũng phải phi đi mua cho bằng được. Tuấn đang ngủ, con có khóc ngằn ngặt cũng chả ảnh hưởng gì tới anh, nhưng gà mà kêu một tí là vùng dậy ngay, xem gà có làm sao không. Vợ chồng bao lần cãi nhau to chỉ vì mấy con gà tre, gà chọi nhưng Tuấn vẫn kiên quyết giữ vững lập trường không bao giờ rời xa chúng.
Người ngoài cuộc nghe chỉ thấy buồn cười, nhưng với cô thì bi hài đủ cả, mà sự thực là bi còn lớn hơn hài nhiều...
Ngọc đã thề sẽ không bao giờ đội trời chung với đám gà tre, gà chọi ấy. Vì chúng mà cô khốn khổ cả về tinh thần và vật chất, có chồng cũng như mẹ đơn thân, con có cha cũng như không có! Nhưng nhiều khi, nhìn chồng cưng gà như cưng trứng mỏng, chăm sóc chúng còn hơn lo cho chính bản thân mình, Ngọc lại có một mong ước, mong ước cháy bỏng là mình được biến thành… con gà! Có lẽ chỉ có ai ở trong hoàn cảnh của cô mới thấu hiểu sâu sắc điều này mà thôi…

Nên đọc
Theo Trí Thức Trẻ
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo