Cuộc đời cơ cực của cụ bà mang khối u khổng lồ trên mặt
Dưới cái nắng như thiêu đốt những ngày giữa tháng 4, chúng tôi tìm đến vùng đất cát Tam Phú (TP. Tam Kỳ, Quảng Nam) để tìm thăm cụ bà mà mọi người vẫn thường nhắc đến với cái tên “bà lão mặt quỷ”.
Ngôi nhà nhỏ chưa đầy 10m2 nằm cạnh con đường nhựa hướng xuống biển Tam Thanh là nơi sinh sống hơn 90 năm qua của cụ Trần Thị Minh (SN 1924). Cả đời người gắn bó với căn nhà này, ngoài cảnh nghèo khó, cụ phải cam chịu những nỗi đau do khối u khổng lồ trên mặt hành hạ. Cuộc sống của cụ dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, không tiếng nói, giọng cười và lúc nào cũng chỉ lủi thủi quanh bốn vách tường.
Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng phút gặp ban đầu, bà lão ấy thật sự đã khiến tôi phải hoảng sợ bởi khối u hình bầu dục khổng lồ nặng đến vài kg, che lấp gần hết cả khuôn mặt.
Đang đứng ngoài cửa nhưng khi thấy khách lạ đến tìm, cụ Minh liền trốn vào ngay chái bếp tối om như để tránh mặt mọi người. Phải thuyết phục khá lâu, cụ mới chịu chia sẻ bằng những câu chắp nối khó khăn bởi khối u trên mặt. Phải cố gắng lắm, chúng tôi mới chắp nối được hoàn chỉnh câu chuyện về cuộc đời cụ.
Khi còn trẻ, cụ Minh vốn là một thiếu nữ xinh xắn có tiếng trong làng, rất nhiều chàng trai muốn hỏi cưới làm vợ nhưng đều bị từ chối bởi cụ muốn có nhiều thời gian phụng dưỡng cha mẹ già yếu. Rồi đến khi cha, mẹ, anh, chị, em lần lượt qua đời, nhìn lại, cụ bỗng giật mình thấy bản thân đã ở cái tuổi quá lứa lỡ thì. Từ đó, cụ ở vậy không lập gia đình, sống đơn độc trong căn nhà xập xệ, cũ kỹ. Số phận trêu ngươi, đến những năm tháng cuối đời, trên mặt cụ bỗng nhiên xuất hiện một cục u nhỏ.
Nhà nghèo không có tiền đi khám nên một thời gian sau, khối u cứ lớn dần và nhanh chóng phình ra chiếm gần như toàn bộ khuôn mặt cụ như bây giờ. Khối u to tướng khiến lỗ mũi bị bít chặt làm cụ thở rất khó khăn, thỉnh thoảng cụ phải lấy tay nhấc khối u nặng nề qua một bên để cố hít lấy chút ôxy duy trì sự sống. Không chỉ việc hít thở mà ngay cả nói năng, ăn uống cũng là cực hình.
Trưa đứng bóng, trong căn nhà tuềnh toàng, ẩm thấp, bữa trưa được dọn ra với duy nhất một bát mì tôm. Cụ Minh đưa một tay vén khối u như sắp nổ tung khỏi khuôn mặt ấy qua một bên, rồi nghiêng người, dùng tay còn lại cố gắng để đưa thức ăn vào miệng. Phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ, cụ mới ăn hết bát mì tôm trong hai hàng nước mắt chảy dài vì đau đớn.
Trái với khuôn mặt “khổng lồ” sần sùi do khối u, thân hình cụ lại còm nhom chưa tới 30kg. Cụ Minh bảo, cụ ăn chỉ là để cầm đói qua ngày, bởi phải ăn đối với cụ là một cực hình, dù có ăn bao nhiêu đi chăng nữa, thì chất dinh dưỡng nuôi hết khối u rồi, nên lúc nào người cụ cũng mệt mỏi vì thiếu chất.
Không chỉ khổ vì phải mang vác khối u vài kg trên mặt, cụ còn phải sống trong cảnh đàm tiếu, kỳ thị của người đời. Nhiều người lần đầu nhìn thấy cụ đã thét lên vì hoảng sợ, nhất là những đứa trẻ trong xóm, mỗi khi vô tình thấy cụ, chúng đều bỏ chạy thục mạng.
Khi được hỏi về ước mơ của mình, cụ bà bất hạnh đưa bàn tay lên xoa cái khối u đang sưng húp thòng lòng trên mặt rồi suy tư: “Tôi chỉ mong ước có một phép màu nào đó, để tôi được mang khuôn mặt của một con người bình thường, để tôi có được một đêm ngủ ngon giấc, có thể bưng bát cơm ăn ngon lành như bao người khác…”, nói đến đây, giọng cụ Minh nghẹn lại. Cụ bật khóc nhưng rất khó nhận ra bởi khối u đã che chắn gần như hết cả cặp mắt của cụ.
Chật vật nuốt từng sợi mì tôm, nước mắt cụ trào ra khi nói tới mong ước nhỏ bé là có được một đêm ngủ ngon giấc, có thể bưng bát cơm ăn ngon lành như bao người khác.
Ông Võ Văn Thiệm, trưởng thôn Phú Quý (xã Tam Phú) cho biết: “Hoàn cảnh cụ Trần Thị Minh hiện rất đáng thương, một mình sống đơn độc mà còn mắc căn bệnh lạ. Chính quyền địa phương rất quan tâm, mỗi khi có phần quà nào từ xã thì đều ưu tiên cho cụ. Nhưng vì tuổi cao sức yếu, lại bệnh tật không người chăm sóc nên hiện cuộc sống của cụ gặp rất nhiều khó khăn…”.
Chia tay cụ Minh ra về khi bóng chiều dần buông xuống ngôi nhà đơn sơ, nghèo khó, cụ bà đáng thương lủi thủi chống gậy ra tiễn chúng tôi. Nhưng gần tới mặt đường, cụ vội quay trở lại nhà khi thấy mấy đứa trẻ hàng xóm đang hồn nhiên chơi đùa cạnh đó. Có lẽ, cụ sợ chúng lại hoảng sợ bỏ chạy khi nhìn thấy khuôn mặt cụ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo