Gia cảnh thương tâm của ba chị em mồ côi cả cha lẫn mẹ
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
Đến thôn Xanh Tý (xã Lạc Đạo, Văn Lâm, Hưng Yên), hỏi thăm gia đình em Nguyễn Thị Phú, người dân nơi đây ai cũng tỏ rõ sự xót thương vô hạn. Đây là thí sinh vừa phải bỏ dở kỳ thi THPT Quốc gia sau khi nghe tin bố đột ngột qua đời. Nhà em nằm sâu trong một ngõ nhỏ. Bên trong căn nhà ngói đơn sơ đang xuống cấp, bong tróc từng mảng tường, di ảnh của đôi vợ chồng trẻ nghi ngút khói hương khiến chúng tôi không khỏi nhói lòng.
Tay run run nhấp một ngụm nước chè, ông Nguyễn Hoàng Hiệp (SN 1951), ông nội của Phú cho biết, vợ chồng ông sinh được 3 người con. Anh Nguyễn Văn Huấn (SN 1974, bố của em Phú) là con cả trong gia đình. Anh Huấn kết hôn với chị Thương (người cùng xã), sau đó sinh cho ông bà mấy đứa cháu nội là Phú (SN 1997), Hòa (SN 2000) và Thắng (SN 2009). Ông Hiệp cho hay, vợ chồng anh Huấn rất chịu khó làm ăn. Dù hoàn cảnh gia đình còn nhiều khó khăn nhưng anh chị vẫn nuôi dạy các con ăn học đàng hoàng. Năm 2012, biến cố ập đến với gia đình ông bà khi chị Thương vĩnh viễn ra đi sau một vụ tai nạn giao thông trên đường đi làm về.
Ông Hiệp cho hay, sau ngày vợ qua đời, anh Huấn phải gồng mình vì bố mẹ già và các con thơ dại. Có chỗ nào cần người làm anh đều nhận, dù công việc đó có vất vả đến mấy. Một mình gà trống nuôi con nhưng chưa khi nào anh than vãn nửa lời. Thế nhưng, số phận nghiệt ngã tiếp tục đeo bám gia đình đáng thương này, cướp đi sinh mạng của anh Huấn ngày 1/7 vừa qua khi anh nhận khoan giếng thuê ở một trường tiểu học ở xã bên cạnh. Cái chết thương tâm của anh Huấn và hai người cùng làm do bị điện giật trong lúc làm việc khiến người dân xung quanh không khỏi bàng hoàng, xót thương.
Con đang thi, bố đột ngột qua đời
Sự việc đau lòng hơn, khi anh Huấn đột ngột qua đời cũng là lúc con gái lớn của anh đang làm bài môn Toán trong thi kỳ thi THPT Quốc gia. Sau khi nghe tin bố qua đời, Phú khóc nấc và liên tục ngất xỉu cho đến khi được đưa về đến nhà.
Lấy nén nhang thắp cho hai người con quá cố, bà Hồng (bà nội Phú) không cầm được nước mắt. Bà ngồi sụp xuống đất cạnh chiếc bàn nhỏ khóc nức nở như than thân, trách phận. Bà nói trong nước mắt: “Đau lòng lắm cô ạ. Mấy ngày hôm nay bọn trẻ không thiết ăn uống gì, nói ít hơn mà cứ thẫn thờ như người mất hồn. Nhìn các cháu héo hon mà chúng tôi cũng như cắt từng khúc ruột”.
Bà Hồng cho biết, anh Huấn đột ngột qua đời là một cú sốc rất lớn đối với gia đình, nhất là đối với Phú. Mẹ mất khi Phú bắt đầu lên lớp 10, em phải nén đau thương, vừa đi học vừa phụ giúp bố việc nhà, việc đồng áng, chăm sóc các em. Lực học của Phú khá tốt, kỳ thi THPT Quốc gia này là một bước ngoặt quan trọng, giúp Phú có cơ hội theo đuổi ước mơ học hành nhưng lại bị số phận oan nghiệt làm cho dang dở.
“Bố mẹ mất rồi, chị em con biết phải sống sao?”
“Bố ơi, ông bà thì già, mấy chị em con thì nhỏ. Từ giờ con biết bấu víu vào đâu?”, “Bố mẹ mất rồi, chị em con biết phải sống sao?”. Những lời khóc than kèm tiếng nấc nghẹn ngào của chị em Phú khiến bà con dân làng xung quanh không ai cầm được nước mắt.
Bà Hồng kể, khi con dâu qua đời 3 năm trước, đứa cháu út của bà mới chưa đầy 3 tuổi. Lúc đội khăn trắng trên đầu đưa mẹ ra đồng, cháu vẫn ngây ngô không biết gì. Mắt nó cứ ngây dại nhìn ngược xuôi để tìm kiếm xem mẹ ở đâu. Cháu còn quá nhỏ đã phải chịu nỗi đau mẫu tử chia ly.
“Kể từ ngày mẹ cháu mất, tôi phải thay con dâu làm mẹ cho chúng. Đứa nhỏ mới 3 tuổi thương lắm, đêm đến, nó lạ hơi, quấy khóc suốt. Nhiều lúc tôi cũng chỉ biết ôm cháu mà khóc theo”, bà Hồng chia sẻ. Bà tâm sự, do cháu thường xuyên hỏi mẹ nên bà và mọi người phải nói dối rằng mẹ cháu đi làm ăn xa, nếu cháu ngoan ngoãn, nghe lời ông bà, bố và các chị thì mẹ sẽ sớm về. “Có lần mẹ con nhà hàng xóm sang chơi, đứa con ríu rít gọi mẹ, thằng bé nhà tôi cứ đờ đẫn nhìn theo, rồi sà vào lòng bà hờn dỗi: “Bà ơi, sao mẹ con đi chợ lâu về thế?”. Tôi và người hàng xóm chỉ biết nhìn nhau mà không biết nên làm gì với đứa cháu tội nghiệp”, bà Hồng thở dài.
Ông Hiệp lặng nhìn di ảnh hai con than: “Mẹ mất đã khổ, còn mỗi bố là chỗ dựa thì lại “bỏ đi” nốt. Chúng tôi đau ốm triền miên, cũng đã đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, không biết còn sống được bao nhiêu năm nữa mà lo cho các cháu. Chúng nó còn quá nhỏ, còn cả chặng đường dài phía trước. Ai sẽ là người thay chúng tôi, thay bố mẹ nuôi dạy chị em nó nên người?”
End of content
Không có tin nào tiếp theo