Giật mình khi thâm nhập thế giới tình dục ảo ở Indonesia
Phóng viên Pichayada Promchertchoo của hãng tin Channel New Asia (CNA) đã có một hành trình thâm nhập vào thế giới tình dục ảo tại Indonesia - vấn nạn mà chính quyền nước này hiện vẫn “bó tay”.
Dưới đây Doanh nghiệp Việt Nam (doanhnghiepvn.vn) trích đăng phóng sự của phóng viên Pichayada Promchertchoo mới được đăng tải trên CNA:
Hendro và tôi đã có cuộc gặp gỡ đầu tiên để bắt đầu cuộc hành trình của tôi trong việc thâm nhập vào một thế giới ngầm – nơi hàng ngàn người đàn ông Indonesia mua dâm.
Hendro đã kết hôn, có hai con và hiện có một nghề nghiệp đáng tôn trọng ở thủ đô Jakarta. Tuy nhiên, cách đây 4 năm, Hendro tình cờ biết đến một diễn đàn mạng nổi tiếng là Semprotku – nơi các thành viên có thể thoải mái trao đổi ý kiến về nhiều chủ đề khác nhau như cờ bạc, xe cộ hay phim ảnh. Song, đối với Hendro, điều khiến anh thích nhất ở trang web này chính bởi vì nó là một trong những thế giới tình dục ảo lớn nhất tại Indonesia.
“Bạn có thể tìm những cô gái mại dâm. Mọi thứ đều rất dễ dàng”, ông bố của hai đứa con tiết lộ trong khi đăng nhập vào tài khoản của mình.
Hendro đã đồng ý giúp tôi có một cái nhìn sâu sắc về ngành công nghiệp tình dục trực tuyến của Indonesia, với điều kiện không được tiết lộ danh tính của anh ấy.
Hendro là một “thành viên đặc quyền” của diễn đàn này, theo đó những bí mật chỉ được dành riêng cho một ít người.
Hendro tiết lộ, chỉ bằng vài thao tác đơn giản, người dùng mạng đã bước chân vào một thế giới tình dục ngầm - nơi mà bảo kê, gái bán dâm và cả khách hàng đều được mã hóa bằng những cái tên khác nhau.
Bằng một cú nhấp chuột đơn giản, hình ảnh của hàng trăm cô gái với đủ độ tuổi, màu da, kích thước sẽ tự động hiện ra để người dùng thoải mái lựa chọn.
Nhiều trong số đó đều tham gia “triển lãm”, một cụm từ lóng để chỉ các cuộc gặp mặt của giới dân chơi và gái bán dâm. Để tham dự “triển lãm”, khách hàng phải đặt chỗ trước hay thậm chí đặt cọc đối với hầu hết các sự kiện lớn.
Chỉ ngẫu nhiên vào một bài viết do người dùng có tên Lovely_luv đăng tải, Hendro cho biết, một cuộc triển lãm đã diễn ra từ ngày 14 đến 17/4, tại một khu vực xung quanh Sudirman thuộc thủ đô Jakarta.
Sự kiện này liệt kê các gái mại dâm đính kèm hình ảnh và thông tin cụ thể của từng người cũng như mức giá mà họ yêu cầu. Mỗi lần khách hàng phải trả từ 650.000 rupiah (tương đương hơn 1 triệu đồng) đến 1,3 triệu rupiah (tương đương 2,2 triệu). Hendro cho biết, mức giá này đã bao gồm tiền phòng và đồ uống.
Twitter – một thị trường tình dục đang nổi lên
Mại dâm là một ngành nghề phạm pháp tại Indonesia – nền kinh tế lớn nhất Đông Nam Á và là nơi có số dân theo đạo Hồi lớn nhất thế giới. Chính phủ dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Joko Widodo đã tiếp tục cuộc chiến mạnh tay chống lại tình trạng mua bán xác thịt trên đường phố, với mục tiêu xóa bỏ hoàn toàn các khu đèn đỏ vào năm 2019.
Tuy nhiên, khi ngành công nghiệp tình dục truyền thống rơi vào suy thoái, thì ngày càng nhiều khách hàng đang dần chuyển sang thị trường tình dục ảo. Theo Hendro, ban đầu tình trạng mua bán dâm xuất hiện trên các diễn đàn trên Internet, và bây giờ đã lan đến cả những xã hội nổi tiếng là Twitter.
“Đây là trang yêu thích của tôi sau diễn đàn Semprotku. Bất cứ ai cũng có thể tham gia”, Hendro chia sẻ trong khi lướt qua trang Twitter cá nhân của Clara – một gái mại dâm khá trẻ đến từ Bandung, Tây Java.
“Thực sự dễ dàng khi tiếp cận Twitter bởi vì tôi nhận thấy hầu hết gái bán dâm tại đây đều làm việc một mình. Do vậy, tôi không phải chịu sự quản lý của những gã ma cô hay bị áp đặt luật lệ như diễn đàn Semprotku”, Hendro nói.
Khi sự canh tranh trên thị trường này ngày một khốc liệt hơn, “người chơi” trực tuyến cũng trở nên sáng tạo hơn và thậm chí chuyên nghiệp trong phương thức quảng cáo, đặc biệt trước khi triển lãm bắt đầu. Theo đó, họ đăng tải những phản hồi và hình ảnh của khách hàng sau khi sử dụng dịch vụ; liên tục cập nhật, thời gian, địa điểm, chi phí cho các buổi triển lãm.
Chính sách kiểm duyệt lỏng lẻo cũng dễ dàng cho việc tạo tài khoản. Nhìn lướt qua dòng thời gian của Clara cho thấy rằng, cô ấy có một triển lãm sắp tới tại Jakarta.
“Nếu bạn muốn đặt trước, bạn có thể gửi cho cô ấy một tin nhắn trực tiếp hoặc qua WhatsApp”, Hendro cho biết.
Đó là những gì tôi làm. Tôi bày tỏ mong muốn tiếp cận Clara với Hendro. Và sau những trao đổi ngắn gọn qua tin nhắn, cuộc gặp kéo dài 1 giờ đã được sắp xếp tại một khách sạn ở phía Nam Jakarta.
Giật mình
Clara mở cửa phòng 309. Trông cô ấy bối rối và tỏ vẻ nghi ngờ. Cô ấy rõ ràng còn rất trẻ.
Phòng 309 nhỏ nhưng tiện nghi, với một chiếc giường nhỏ cùng một chiếc ghế nhỏ. Một khẩu trang màu đen trên một chiếc tủ nhỏ ở đầu giường. Trên giường là một xấp tiền màu đỏ mệnh giá 100.000 rupiah và một điện thoại di động.
Clara ngồi trên giường và bắt đầu trải lòng.
Cô gái 17 tuổi cho biết, bán dâm là công việc duy nhất mà cô biết đến. Năm 14 tuổi, Clara bỏ trốn khỏi nhà và bắt đầu hành nghề “buôn phấn bán hương”. Ban đầu, cô chỉ làm tay vịn cho các khách hàng tại quán karaoke với giá 100.000 rupiah/giờ (tương đương 160.000 đồng).
Và đến tháng 1 năm nay, Clara mới bắt đầu tìm kiếm khách hàng qua một tài khoản Twitter do gã bảo kê của cô lập cho.
“Chúng tôi là bạn từ hồi còn ở Majalengka. Thực ra, anh ta là bạn trai của bạn tôi. Anh ta bảo tôi làm công việc này thay vì chỉ ngồi nhà. Tôi thấy cũng có lý nên đã đồng ý”, Clara buồn rầu nói.
Clara nói rằng, cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với bất kỳ khách hàng nào. Mọi giao dịch đều do gã bảo kê sắp đặt. Thậm chí, cô gái có hơn 17.000 người theo dõi trên Twitter này còn chẳng biết mật khẩu để vào tài khoản của chính mình.
Cũng giống như nhiều công nhân tình dục khác ở quốc gia Đông Nam Á này, Clara được cung cấp thức ăn và nhà ở. Nhiệm vụ duy nhất của cô là phục vụ khách hàng, còn những chuyện khác đã có cánh môi giới lo.
“Tôi thường tiếp khoảng 3, tối đa là 5 khách mỗi ngày. Tôi làm việc tất cả các ngày trong tuần, trừ chủ nhật”, cô nói.
Tại Bandung, giá đi khách thông thường của những cô gái như Clara là 700.000 rupiah/giờ (1,2 triệu đồng), nhưng cũng có thể lên tới 1 triệu rupiah (khoảng 1,7 triệu đồng) tại triển lãm tính cả chi phí đi lại. Không biết cô đã phục vụ bao nhiêu khách hàng, chỉ biết số tiền thực tế mà cô được nhận chỉ khoảng 5 triệu rupiah, chưa kể tiền boa của khách. Song, số tiền này cao hơn rất nhiều so với mức lương tối thiểu ở mức 1,5 triệu rupiah/tháng (2,4 triệu đồng) ở quê.
Các khách hàng của Clara hầu hết đều đến từ Jakarta và ở trong độ tuổi từ 30 – 40, những người mà cô không quan tâm, ngoại trừ việc họ có tiền.
Clara cho rằng, trong tâm trí của mình, cô chỉ quan tâm đến hai thứ, đó là làm tiền và thời trang.
“Đó là tiền. Ở làng, chúng tôi không có việc gì để làm. Tất cả chúng tôi đều thất nghiệp. Chúng tôi cũng muốn sành siệu hơn và được mua sắm những gì mình muốn”, Clara chia sẻ.
Và dường như những cuộc trao đổi qua mạng chính là công cụ nhanh chóng nhất giúp Clara thỏa mãn ước muốn của mình.
Giáo sư Adrianus Meliala, chuyên gia tội phạm học đến từ tổ chức Thanh tra Indonesia cho biết, các cô gái bán dâm đều rất trẻ, sành điệu và sành mạng xã hội.
Vị giáo sư này cho rằng, không ít trong số họ xuất thân từ tầng lớp trung lưu và chấp nhận việc bán thân để chạy theo những xu hướng vật chất.
Lỗ hổng pháp lý - “cơ hội” cho thế giới tình dục ảo "lên ngôi"
Người phát ngôn Cảnh sát Quốc gia Indonesia Agus Rianto cho rằng, thế giới tình dục trực tuyến vẫn âm thầm tồn tại dù chính phủ đã có các biện pháp can thiệp mạnh tay.
“Chúng tôi đã phát hiện vài đường dây bán dâm qua mạng nhưng không dễ dàng để triệt phá chúng. Tiến trình điều tra cần toàn diện”, ông Agus Rianto cho biết.
Ông lên tiếng kêu gọi người sử dụng Internet cần báo ngay cho cảnh sát khi phát hiện thấy các hoạt động khả nghi.
Mại dâm bị phản đối mạnh mẽ Indonesia bởi ngành công nghiệp tình dục này thường liên quan tới những vấn đề khác, từ buôn người tới khiêu dâm, rửa tiền… Tuy nhiên, Indonesia không có bộ luật cụ thể đối với hoạt động mại dâm, mà chỉ xử phạt pháp lý hành vi liên quan tới các tội khác.
Nỗ lực loại trừ hoạt động mại dâm ở Indoneisa cũng bị cản trở bởi các quy định hiện hành ở một số khu vực. Chính quyền một số địa phương cho phép gái mại dâm hành nghề.
Do vậy, việc chấm dứt hoạt động mua bán dâm dù là theo cách truyền thống hay trực tuyến tại các khu đèn đỏ là một việc làm đầy thách thức. Những lỗ hổng lớn về mặt pháp lý khiến giới chức nước này thường phải đối mặt với nhiều khó khăn khi giải quyết các vụ việc liên quan đến vấn nạn này. Có thể nói, Indonesia vẫn đang bế tắc trong cuộc chiến loại trừ mại dâm.
End of content
Không có tin nào tiếp theo