Ngoài những đứa “giang hồ nhí” sống bằng nghề lang thang, trộm cắp,…có một dạng nữa, đó là "gái giang hồ nhí”.
Trời vừa sáng, trong những tiếng ồn ào của dòng xe ngược xuôi hai bên đường, ở góc công viên Thăng Long (quận 5, TP.HCM), một nhóm 6 đứa trẻ tuổi đời từ 13 đến 17 đang ngồi chụm lại một chỗ bên điếu thuốc hút chuyền tay. Chúng ngoan ngoãn nghe một thằng nhóc nhỏ thó, da ngăm ra lệnh. Chúng gọi nó bằng đại ca, còn người dân quanh đấy gọi chúng là giang hồ nhí.
Phải mất ba ngày và có sự giúp đỡ của một tình nguyện viên công tác xã hội, chúng tôi mới có thể tiếp xúc với 8 đứa trẻ giang hồ nơi đây. Hầu hết đều vào đời khi mới vài tuổi, có lẽ vậy mà ngoại hình đứa nào cũng nhỏ thó và đen đúa.
Sinh ra để làm giang hồ?
Công viên Thăng Long chỉ rộng khoảng 300m2, là nơi giáp ranh giữa Q.6, Q.4, Q.11. Hơn chục năm nay công viên này được coi là “đất lành” của dân bụi đời trú ngụ, bởi nó bên hông bến xe Chợ Lớn và cạnh chợ Kim Biên, chợ Bình Tây, rất thích hợp để dân bụi đời kiếm ăn bằng đủ thứ nghề nhưng hầu hết là không lương thiện.
Gầy còm, mặt đầy sẹo nên nhìn Thìn già hơn cái tuổi 15 của mình. “Năm 12 tuổi em đã ra công viên Thăng Long này sống, sau khi các bạn mình chết vì si-đa và ma túy, em được thế chỗ làm đại ca cai quản công viên”, Thìn nói.
Sau khi phân công xong công việc, tất cả đám trẻ con bỏ đi mỗi đứa một hướng, Thìn quay lại góc công viên, nơi có thằng đàn em bị si-đa giai đoạn cuối nằm. “Nó tên Thắng, bị thời cuối rồi. Nó sống ở đây từ hồi 8 tuổi, quê ở Tiền Giang lên đây lang thang rồi bị bệnh, mấy hôm nay trời lạnh nên nó mệt nhiều. Chẳng mấy chốc mà lại theo những thằng đi trước mà thôi”, vừa đỡ bạn lên cho uống nước, Thìn vừa kể.
Thìn ngồi bóp chân tay cho bạn nhưng mắt luôn để ý xung quanh. Lâu lâu có một người dừng lại, nó chạy ra móc ví lấy một gói giấy nhỏ nhét tay người lạ rồi nhận tiền và tiếp tục vào ngồi bên bạn.
“Sau khi dạt về công viên này, lúc đầu đến đây sống em phải chịu sự bắt nạt của những đứa lớn hơn, chúng sống chủ yếu bằng “nghề” móc túi ở chợ Kim Biên và bến xe Chợ Lớn, hoặc ăn xin. Do nhanh nhẹn lại ma lanh nên em được đàn anh truyền cho nhiều mánh trong đó có việc bán ma túy”, Thìn kể.
Thìn nói cả đám sinh ra đã không có giấy tờ tùy thân, xin việc không ai nhận nên kéo nhau về đây sống. Hằng ngày lấy “hàng” rồi chia nhau bán, ngày kiếm mấy chục ngàn ăn qua ngày và lo cho tụi đang bệnh.
Vừa nói Thìn vừa móc trong túi ra một bịch có loại bột trắng cho tôi coi. “Nếu bị phát hiên là phải vứt hàng ngay không công an bắt thì khổ, mà ở đây thằng nào bị bắt đi vài năm rồi khi ra cũng quay về đây sống tiếp. Rồi cứ thằng này bị bắt thì thằng kia lên thay làm đại ca”.
Do bán hàng trắng lên cậu có tiền, ngày ở công viên còn đêm bỏ 25 ngàn đồng thuê một chỗ trọ nào đó ngủ qua đêm, những đứa khác không có tiền đành ngủ ở công viên, hay chui vào dãy xe buýt trong bến xe ngủ.
“Ở đây nhiều muỗi nên mấy đứa tối ngủ dậy là người đầy mụn vì bị muỗi đốt, tắm giặt thì tụi nó đứa nào có tiền thì vào nhà vệ sinh công cộng bỏ 5 ngàn tắm còn không thì nhảy xuống hồ nước ở công viên tắm”, Thìn bảo.
Trước kia do chứng kiến nhiều cái chết của bạn bè vì ma túy và si-đa nên khi làm đại ca, Thìn cấm bọn đàn em đụng tới ma túy, riêng cậu dù sống bằng nghề bán cái chết trắng nhưng cũng không bao giờ dùng mà chỉ mua bồ đà về hút.
Câu chuyện của Thìn và tôi bị cắt ngang vì Thắng thấy lạnh và bắt đầu co giật. Móc trong túi còn 50 ngàn đồng, Thìn gọi mấy đứa lớn cũng đang bị si-đa lại bàn nhau hùn tiền thuê xe chở Thắng vào bệnh viện Phạm Ngọc Thạch để Thắng được uống thuốc rồi tìm cách gửi Thắng vào trung tâm Nhân Ái sau.
“Chi sói” Phú Lâm
Ngoài những đứa “giang hồ nhí” sống bằng nghề lang thang, trộm cắp,…có một dạng nữa. Đó là "gái giang hồ nhí”. Chiều muộn, chúng tôi tìm đến công viên Phú Lâm quận 6, nơi đây có một đại ca "gái giang hồ nhí" mưu sinh.
4 giờ chiều, Chi từ phòng trọ gần công viên ra đường với chiếc váy màu hồng, lớp phấn mỏng, cặp môi hồng. Cô luôn là người ra đường sớm nên cả đoạn đường dài quanh công viên mới chỉ có mình Chi đứng. 13 tuổi, Chi bước chân vào nghề, giờ ở cái tuổi 16, cô bé được coi là đại ca ở công viên Phú Lâm này.
Hôm nay có vẻ là ngày không gặp may với cô bé, khi mới đứng được 10 phút thì công an khu vực lại hỏi giấy tờ. Quá quen với khuôn mặt của cô bé vài chục lần bị đưa về đồn vì việc bán dâm nên Chi chỉ bị cảnh sát nhắc nhở rồi cho qua.
“Tưởng lại vào đồn thì vỡ mồm, qua không có khách lại chưa thu được tiền bãi, mấy lão mà hốt thì đói dài răng”, vừa đi Chi vừa nói.
19 giờ, cô bé bắt đầu có vị khách đầu tiên trong ngày. Sau hơn một giờ đi “dù” tại một nhà nghỉ gần đó, cô bé lững thững đi bộ về chỗ đứng cũ. Vẻ mặt hồ hởi vì vừa vặt được một vị khách “gà”, cô bé hăm hở rút ra tờ 500 ngàn đồng khoe với một cô bé đừng cạnh, nói: “Hôm nay vậy là không đói rồi”.
Đêm càng về khuya càng lạnh, chiếc váy mỏng mới mua không thể giúp cô bé bớt co ro. Ở cuối đường có tiếng cãi cọ của hai cô bé, Chi tiến lại coi chuyện gì. Thấy Chi xuất hiện, hai cô bé khoảng 15 tuổi liền im lặng. Chi hất hàm hỏi: “Chuyện gì, muốn đánh nhau thì biến”. Hai cô bé không dám ho he gì, tự bảo nhau mỗi người một hướng ra đi.
23 giờ, Chi đã có ba “cuốc” đi khách. Vừa đi vừa vuốt lại mái tóc, chân vừa đi vừa nhẩy. Với cô bé thì nay là ngày may mắn vì không phải ngày nào cũng có nhiều khách như vậy.
Chi kể mình quê ở Đồng Nai, hồi nhỏ nhà nghèo nên mẹ cho một người quen ở Sài Gòn nuôi. “Hồi đó em từng là học sinh giỏi của trường, đi thi vở sạch chữ đẹp đứng thứ hai quận Tân Bình, nhưng đợt đó em đánh cô giáo vì bả chửi tục và vu oan cho em hút thuốc lá. Cũng vì vậy em bị mẹ nuôi đuổi lúc em 13 tuổi”, Chi nói về tuổi thơ của mình.
Chi không ngại ngần kể về thời gian đầu mình vào nghề, vì là “đào” mới, lại trẻ đẹp nên Chi rất đông khách nhưng cũng vì vậy mà em bị “đồng nghiệp” bắt nạt, đánh đập.
“Ở đây giờ em chẳng ngán gì, chỉ ngán công an hốt vào đồn, vì nếu hốt vào em lại mất từ 2 tới 3 triệu để thuê ai đó bảo lãnh ra. Để có số tiền này em phải vay nóng, một triệu thì 1 ngày phải trả 100 ngàn tiền lãi và khoản vay trong vòng 12 ngày”, Chi kể.
Trong vòng ba năm, cô bé đã nợ 75 triệu và mỗi ngày phải đóng 2 triệu tiền lời Để có tiền đóng, cô bé nghĩ ra đủ cách để kiếm tiền, thậm chí là thay tình nhân, tăng tiền bãi (tiền thu của gái giang hồ khác trong khu vực công viên).
“Tính em có vay có trả, dù khó khăn thế nào cũng phải trả. Ở đây nhiều đứa nhỏ tuổi như em, cũng hay bị những chị lớn bắt nạt chính vì vậy em quy tụ chúng nó lại để không đứa nào bắt nạt đựơc tụi em”, cô bé nói.
Báo Đất Việt