Lạ lùng cuộc hóa giải lời nguyền chết chóc
Kỳ 4: Cuộc hóa giải lời nguyền
Như đã nói ở kỳ trước, chị gái anh Chang Xuân Hòa, trưởng bản Dền Thàng (Nậm Xe, Phong Thổ, Lai Châu), đã ăn lá ngón tự vẫn khi bố mẹ chưa cho lấy chồng, vì tuổi còn nhỏ. Vào năm mà sự chết chóc kinh hoàng nhất diễn ra ở Dền Thàng, khi tháng nào cũng có người ăn lá ngón tự vẫn, thì cậu con trai của trưởng bản Hòa đã ăn lá ngón tự sát.
Nỗi đau trưởng bản
Nhớ lại cậu con trai, ánh mắt Trưởng bản Hòa chợt nhòa lệ. Cậu con cả Chang Minh Ngọc được anh hết mực yêu quý. Ngọc thông minh, học khá, là chàng trai đầu tiên trong bản học đến lớp 7. Anh Hòa quyết tâm đầu tư cho con, động viên con học hành.
Năm Ngọc 14 tuổi, anh cho con đi học trường nội trú Phong Thổ. Tuần nào cũng vậy, cứ sáng sớm thứ 2 anh đèo con bằng xe máy ra trường, chiều thứ 7 lại đón con về nghỉ cuối tuần.
Hôm đó, đưa con đến trường, anh đưa tiền sinh hoạt cho con, rồi về nhà. Anh kể: “Hôm đó, tôi và nó rất vui vẻ, chẳng có xích mích gì cả. Tôi chẳng mắng con bao giờ. Việc nó học hành đều tự nguyện, chứ không ép buộc gì nó.
Thế nhưng, đưa con đến trường hôm trước, hôm sau mấy người hàng xóm lại bảo thấy nó chơi ở nhà bạn. Tôi liền chạy sang nhà bạn nó, nhưng không thấy hai thằng đâu. Sớm hôm sau thì nhận được tin hai thằng rủ nhau vào rừng ăn lá ngón chết cả rồi.
Đến giờ tôi cũng không hiểu vì sao thằng Ngọc nhà tôi tự tử. Bạn nó cũng vậy, không ai mắng chửi mà cũng đi ăn lá ngón. Vợ tôi bảo chắc nó chán học, nhưng tôi có ép nó học đâu. Tôi nghĩ chắc chắn là nó bị “ma ngón” bắt đi. Con “ma ngón” làm cho đầu óc nó u mê, mụ mị”.
Con trai Trưởng bản Chang Xuân Hòa chết vì lá ngón vào năm 2004. Đúng năm đó, thì đại gia đình anh Hòa tiếp tục đón cái tang đau lòng nữa, là cái chết của cậu cháu ruột Chang A Thành, con của em trai anh.
Đợt đó đang nghỉ hè, nên sáng sớm hôm đó, vợ chồng anh Chang A Sìn gọi cậu con cả đi nương cùng. Mẹ vào giường lay anh chàng dậy, nhưng anh chàng bảo không thích đi nương. Sợ con mệt, nên hai vợ chồng bảo nhau lên nương, để con nghỉ.
Lát sau, người dân trong bản tá hỏa chạy lên bảo thằng Thành đã bị “ma ngón” bắt đi rồi. Vợ chồng anh Sìn tức tốc chạy về, thì thấy con đang vật vã trên giường, miệng cấm khẩu, không nói được, mắt cứ trợn ngược, nước mắt rơi lá chã. Lát sau thì Thành chết. Lúc đó cu cậu mới 15 tuổi.
Sau khi vợ chồng anh Sìn gọi con không dậy thì lên nương. Tuy nhiên, vợ chồng anh vừa đi, thì Thành cũng đi theo sau, hái lá ngón ăn, rồi quay về nhà chờ chết.
Có người khẳng định Thành sợ bố mẹ đi làm nương về sẽ mắng vì tội lười nên ăn lá ngón chết, nhưng, hầu hết đều khẳng định Thành bị “ma ngón” bắt đi.
Hóa giải lời nguyền
Trưởng bản Hòa nhớ lại: “Năm 2004 là năm “ma ngón” hoành hành dữ dội nhất. Năm đó, tháng nào cũng có một vài mạng người bị ma ngón bắt đi, khiến chính quyền phải vào cuộc làm lễ cúng cho ông Lù Tả, rồi nhổ sạch lá ngón”.
Vào năm chết chóc kinh hoàng nhất do “ma ngón”, năm 2004, ông Tài, bộ đội biên phòng đồn 277 đóng ở xã Nậm Xe, cùng lãnh đạo xã đã làm một việc đặc biệt: Hóa giải lời nguyền của Lù Tả.
Hôm đó, trước mộ bố con Lù Tả, nhân dân toàn bản Dền Thàng có mặt đông đủ. Bộ đội biên phòng, cán bộ xã, thầy cúng, già bản, các đoàn thể thanh niên, phụ nữ… đã tiến hành lễ cúng cực kỳ long trọng. Lợn gà được mổ, bày biện rượu thịt.
Thầy mo mặc áo dài đỏ, cầm dây xích, quả cân, miệng đọc thần chú. Làm lễ xong, tiếng súng kíp liên tục vang lên đinh tai. Súng nổ, mọi người lại đồng thanh hét lên: “Đuổi con ma ngón đi!”.
Thầy cúng khẳng định: “Con ma ngón đã bị đuổi khỏi Dền Thàng rồi. Từ nay mọi người không sợ ma ngón nữa”.
Khi đó, người Dao bản Dền Thàng mới giãn mặt mày, tin “ma ngón” đã bị đuổi. Toàn bộ nhân dân, cùng bộ đội, cán bộ xã ra quân nhổ tận gốc, trốc tận rễ từng bụi ngón, chất thành đống lớn, đống bé, rồi tẩm xăng phóng hỏa đốt cháy rừng rực.
Tôi hỏi Trưởng bản Chang Xuân Hòa: “Thế từ ngày phá bỏ lời nguyền, có người ăn lá ngón nữa không?”. Trưởng bản Hòa buồn rầu: “Đúng là sau khi làm lễ cúng phá bỏ lời nguyền, thì 3 năm liền, từ năm 2004 đến 2007, không có ai ở bản bị ma ngón bắt. Nhưng rồi, ma ngón lại tìm về nhà báo ạ. Từ năm 2008 đến nay, năm nào cũng có vài người bị ma ngón bắt đi”.
Theo Trưởng bản Hòa, vừa mới đây thôi, “ma ngón” lại bắt đi hai người đàn bà một lúc. Bà Lý Xa Tỏng, 35 tuổi, vợ ông Quỷ, đã có với nhau 4 mặt con, có cháu ngoại rồi. Bà đi chăn trâu, không hiểu trâu lạc, hay bị mất trộm mà không tìm thấy trâu đâu cả.
Mất trâu, nhưng chồng cũng không mắng nhiếc gì, còn động viên nuôi trâu khác. Thế nhưng, bà Tỏng nói xa nói gần: “Không thấy trâu thì sẽ theo ma ngón”.
Vài ngày tìm không thấy trâu, bà Tỏng buồn, sang nhà bà Thần Xa Kinh ngồi uống rượu. Hai bà rót rượu uống với nhau, tâm sự nhiều chuyện.
Hôm đó, anh Hòa còn thấy hai bà ật ừ đi qua nhà mình. Tưởng hai bà say rượu, nào ngờ, lát sau cả bản ầm ĩ, náo loạn. Hai bà sau khi uống rượu ngà ngà, đã rủ nhau vào núi hái lá ngón ăn. Bà Kinh chết, 30 phút sau bà Tỏng cũng đi theo.
Trưởng bản Hòa phóng ánh mắt buồn xa xăm về phía góc núi, nơi có nghĩa địa của những người bị “ma ngón” bắt đi bảo: “Cán bộ Tài chuyển đi mất rồi, nhưng bản ta chắc sẽ lại phải thuê thầy cúng để đuổi ma ngón đi thôi. Ma ngón lại mọc đầy ven suối, nương ngô. Cả bản chẳng dám lên nương, đi làm, ai cũng sợ con ma ngón đến bắt người nhà mình đi”
End of content
Không có tin nào tiếp theo