Mẹ chết rồi, con ở với ai?
Quá muộn khi biết quá khứ nghiện ngập của chồng
Vượt gần 300km đường trường, chúng tôi về tới xã vùng cao biên giới Sủng Là, Đồng Văn, Hà Giang thăm mẹ con bé Thảo Vi, học sinh lớp 4, Trường phổ thông dân tộc nội trú Sủng Là. Bé Thảo Vi - con gái cô giáo mầm non Nguyễn Thị Chuyền đang ngồi trước cửa ngôi nhà tuềnh toàng. Dù phát bệnh đã gần chục năm nhưng nhìn bé Thảo Vi rất nhanh nhẹn. Trước mặt khách lạ, cô bé tỏ ra hồn nhiên, sẵn sàng biểu diễn các bài hát chuẩn bị đi thi ở huyện cho chúng tôi nghe trong lúc chờ mẹ về.
Thảo Vi xin chụp ảnh, nói: “Con cười cô chụp cho con đi rồi cho con xem con có đẹp không?”. Nói rồi Thảo Vi tạo dáng tự nhiên rất đáng yêu trước ống kính khiến mọi người không nghĩ con là bệnh nhi có hoàn cảnh khó khăn đặc biệt. Nhưng khi hỏi về bệnh tật của hai mẹ con, đôi mắt Thảo Vi đượm buồn, bi thương: “Bố con mất rồi. Mẹ cũng ốm lắm. Con đói…” và chúng tôi đã không cầm lòng được. Còn quá nhỏ để Thảo Vi hiểu biết về nỗi đau thương HIV, nhưng sự đau khổ tuyệt vọng làm con nhận rõ những khốn khó, đau đớn từng ngày, từng giờ hủy hoại cơ thể hai mẹ con.
Thảo Vi ríu rít kể chuyện cho đến lúc mẹ về mới xuống bếp giúp mẹ chuẩn bị làm cơm. Không có mặt con, chị Chuyền òa khóc. Chị bảo, giờ trong lòng ngổn ngang nhiều thứ quá, không biết bắt đầu từ đâu..
Chị Chuyền cho biết: “Tôi mồ côi mẹ từ khi lên 4 tuổi. Năm 19 tuổi tôi đi học trường trung cấp mẫu giáo ở Hà Giang, ra trường được phân công về một huyện miền núi và kết hôn với bố của Thảo Vi – khi đó là cán bộ khuyến nông xã. Tưởng rằng tình yêu thương và đứa con sẽ làm mái ấm đong đầy hạnh phúc. Ai ngờ khi tôi sinh nở thì chồng ốm đau liên tục. Qua nhiều xét nghiệm, chồng tôi phát hiện bị nhiễm HIV. Lúc ấy mẹ chồng mới nói ra sự thật là gia đình từng đưa chồng tôi đi cai nghiện. Nhưng chỉ nghĩ là nghiện, ai ngờ rước họa HIV mà không hay, lại giấu giếm tới giai đoạn cuối…”.
Thương chồng, chị Chuyền gửi con ở bà nội vào viện chăm chồng tới lúc anh không thể cùng chị và con đi hết quãng đường còn lại. Khi chị Chuyền sinh bé Thảo Vi các bác sĩ cũng đã làm đủ thứ xét nghiệm, nhưng không phát hiện ra bệnh. Một năm sau khi chồng mất, chị đau ốm liên miên, vào viện mới biết mình mắc bệnh. Chị Chuyền cho biết, bác sĩ bảo lẽ ra khoảng 7 – 8 năm sau chị mới phát bệnh, nhưng vì chị yếu và suy sụp nên hai năm đã phát bệnh, từ 58kg sụt còn 50kg và đã từng tìm đến cái chết. Khi biết chị Chuyền nằm viện, bà nội Thảo Vi đã đón cháu về nuôi một thời gian. Khi xuất viện, chị Chuyền đã đưa con gái đi xét nghiệm, kết quả là dương tính. Trời đất như sụp đổ trước mắt chị Chuyền, bởi con gái bị lây nhiễm HIV từ mẹ…
Tuy mắc bệnh nhưng Thảo Vi học giỏi nên hay đi thi ở Đồng Văn hoặc TP Hà Giang. Mỗi lần từ núi xuống đưa con đi thi, gặp bạn bè ai cũng tốt, nhưng không ai cho mẹ con Thảo Vi ở nhờ. Những lúc như thế Thảo Vi cứ ôm riết mẹ rồi nói: “Con ước sau này có một ngôi nhà riêng để hai mẹ con thoải mái chui ra, chui vào”. Nói xong Thảo Vi cười, dù không nhận được câu trả lời từ mẹ. Nhiều lúc cầm thuốc trên tay, Thảo Vi lại hỏi: “Mẹ con mình phải uống thuốc đến bao giờ?”. Những lúc ấy chị Chuyền liền nói với con: “Hai mẹ con mình cùng có HIV, cần uống thuốc đều đặn để có sức khỏe và được sống lâu hơn”.
Xin hãy cứu lấy Thảo Vi
Gần đây thấy sức khỏe sa sút, chị Chuyền đã mấy lần đặt vấn đề với anh em bên ngoại nhờ chăm nuôi bé Thảo Vi sau này. Nhưng điều khiến chị buồn nhất là một số ánh mắt ái ngại: “Cháu bệnh tật thế...”, khiến chị chẳng dám đưa con về nhà ngoại nữa.
Hàng ngày chị Chuyền đi dạy học, những đồng tiền lương ít ỏi đượm mồ hôi dành cả cho thuốc men để kéo dài thêm cuộc sống của hai mẹ con. Thuốc chữa bệnh được phát miễn phí, nhưng thuốc bổ và một số thuốc khác cần phải mua ngoài. Hàng tháng chị Chuyền đi 23km xuống Trung tâm Y tế huyện lấy thuốc. Nhiều lúc chị ứa nước mắt khi nghĩ đến cảnh giờ còn đi được, sau này sức khỏe kém hơn… không biết nhờ cậy ai.
Hiện sức khỏe của Thảo Vi tiến triển tốt, nhưng cơ hội thoát khỏi HIV rất mong manh. Đợt nào đưa con xuống Trung tâm Y tế huyện kiểm tra, chị Chuyền cũng cầu mong kết quả của con đừng dương tính với HIV. Còn sức khỏe chị Chuyền thì yếu đi trông thấy. Cuộc sống của hai mẹ con triền miên thiếu thốn, đói khổ, đau ốm… thời tiết chuyển mùa càng ốm đau liên tục. Vì thế không bao giờ chị Chuyền cho phép mình nghỉ ngơi, cũng không dám nghỉ dạy một ngày, một giờ vì hiểu rõ những đồng tiền nhọc nhằn kiếm được sẽ kéo dài thêm cuộc sống cho con gái.
Một khó khăn đang trước mặt mẹ con chị Chuyền là không biết ở đâu. Trước đây hai mẹ con ở căn phòng nhỏ trong trường, nhưng hiện Trường mầm non Sủng Là giờ đã “lên chuẩn”, các giáo viên (trong đó có mẹ con chị Chuyền) không được ở trong khuôn viên trường nữa, mà phải ra ngoài thuê nhà ở. Trong khi hai mẹ con tiền ăn uống còn thiếu thốn, mơ đâu tới tiền mua thuốc bổ, thuốc chữa… Những giọt nước mắt túa ra trên gương mặt kiệt lả dần trong chiều muộn của chị Chuyền. Nhìn hai mẹ con côi cút ôm nhau trong chiều tà xóm núi, phía trước là chặng đường trường HIV vô vàn khó khăn, gian nan, đau đớn… không ai cầm lòng được. Chị Chuyền nghẹn lời: “Xin mọi người cứu lấy Thảo Vi, cho cháu được sống”.
End of content
Không có tin nào tiếp theo