Người mẹ già khốn khổ giữa đàn con điên dại, tật nguyền
Chứng kiến gia cảnh khốn khó của bà là Lê Thị Ngoan, một người hàng xóm đã thông tin, cầu cứu đến báo Dân trí mong được sự giúp đỡ của mọi người. Lần theo thông tin, chúng tôi tìm đến thôn Đồng Bớp, xã Mậu Lâm, huyện Như Thanh để xác minh hoàn cảnh gia đình bà Ngoan.
Khi chúng tôi đến nhà, thấy một thanh niên dáng vẻ ngây ngô, trố mắt nhìn người lạ, qua lời giải thích của người hàng xóm mới biết đó là anh Phạm Trí Huy, cậu con trai thứ 4 của bà Ngoan. Anh Huy vốn bị bệnh thần kinh từ nhỏ. Vừa nghe mọi người hỏi mẹ mình, anh Huy đi thẳng một mạch ra cổng. Một lúc sau, thấy người đàn bà đi về với vẻ lo lắng, trên tay còn cầm túi đựng thức ăn chỉ ít giá đỗ, miếng đậu phụ và lạc rang. “Tôi đang đi mua tý thức ăn trên quán, thấy thằng Huy chạy lên gọi, cứ tưởng thằng Hoàng ở nhà có chuyện gì nên chạy vội về”, bà Ngoan giải thích.
Vừa vào đến nhà, bà vội bỏ túi thức ăn lên bàn rồi chạy thẳng đến bên chiếc giường để thay túi vệ sinh cho cậu con trai út đang nằm trên giường. “Cứ nghĩ con cho mẹ ăn, giờ mẹ phải đút cho con ăn”, bà Ngoan nghẹn ngào, vừa nói vừa đưa tay lau những giọn nước mắt gần như đã khô cạn trên khuôn mặt đầy vết chai sạn và nhăn nheo của mình.
Người nằm đó là cậu con trai út Phạm Trí Hoàng (SN 1988) của bà. Cách đây khoảng 2 tháng, trên đường đi làm về, Hoàng không may bị tai nạn giao thông. Mặc dù gia đình đã chạy chữa nhưng theo bác sỹ cho biết, Hoàng bị phù não không còn khả năng chữa trị nên gia đình đành phải đưa về nhà và chỉ nằm một chỗ, không còn nhận biết sự vật xung quanh. Mọi sinh hoạt đều do người vợ và mẹ chăm sóc.
Đã 10 năm nay, từ ngày chồng mất vì căn bệnh tiểu đường, bà Ngoan một mình chăm sóc các con. Cô con gái đầu lành lặn thì đi lấy chồng, cuộc sống cũng chẳng khá giả gì nên cũng không giúp đỡ được mẹ nhiều. Bà Ngoan nhìn quanh nhà như để tìm cậu con trai đầu của mình, đoạn bà nói : “Chắc thằng Huệ (anh Phạm Trí Huệ sinh năm 1976) nó lại đi nhặt ve chai rồi, cứ sáng dậy là nó đi đến tối mới về, nhặt ve chai bán người ta đưa cho bao nhiêu tiền nó cũng không biết”.
Nói đoạn, bà hướng mắt sang cậu thanh niên đang ngồi dưới nền nhà và cho biết đó là con trai thứ tư tên Phạm Trí Huy. Huy cũng bị bệnh thần kinh từ nhỏ giống người anh trai của mình. Nhắc đến các con, nước mắt của người mẹ nghèo cứ thế chảy ra, bà thương các con bao nhiêu thì buồn tủi cho số kiếp của mình bấy nhiêu. Nỗi đau của người mẹ như nhân lên mỗi khi nhắc đến từng đứa con của mình. Cô con gái thứ ba của bà cũng đã mất được vài năm, để lại cho bà một cô cháu gái là Phạm Thị Hằng năm nay đang học lớp 10.
Vốn sinh được 5 người con, nhưng với bà Ngoan chỉ trông vào mình cậu con trai út là Phạm Trí Hoàng. Nhìn con nằm trên giường, người mẹ già lại nghẹn ngào: “Cả nhà chỉ nhìn vào mỗi thằng Hoàng để nuôi mẹ lúc tuổi già, ai ngờ nó lại thành ra nông nỗi này. Ngoài mấy trăm nghìn tiền hỗ trợ của thằng Huệ, thằng Huy, mẹ con chỉ sống bằng nông nghiệp với vài sào ruộng. Anh em bà con cũng đã giúp đỡ người dăm bà đồng, còn đâu vay mượn ngân hàng mấy chục triệu đồng nữa để trang trải cuộc sống và chi phí chạy chữa cho con”.
Đang nói chuyện, một lúc bà Ngoan lại đưa tay gạt nước mắt, ngồi bên cạnh với dáng vẻ ngơ ngác trân trân mắt nhìn mọi người, anh Huy bỗng hồn nhiên cười phá lên. Nghe tiếng cười của con, bà chỉ liếc mắt nhìn về phía cậu con trai mà như xát muối vào ruột. Không những không giúp mẹ làm được việc gì để chăm sóc em và tự lo cho bản thân, đã vậy, thi thoảng anh Huệ và Huy hay quậy phá, chửi mẹ và suốt ngày lang thang ngoài đường.
Ngày trước, bà còn làm thêm được nhiều việc, nhưng từ ngày Hoàng nằm liệt giường, bà phải dành thời gian chăm sóc cho con, mọi công việc đành nhờ cả vào cô con dâu là vợ của Hoàng. Tài sản lớn nhất của gia đình là cặp trâu cũng đã bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho con, nhưng tiền đã cạn mà bệnh của Hoàng thì gần như vẫn vô phương cứu chữa.
Hoàng cưới vợ năm 2007, từ ngày chồng bị tai nạn, chị Trương Thị Hiền vẫn hàng ngày cùng mẹ chăm chồng và nuôi cô con gái 4 tuổi. Hai vợ chồng Hoàng đi miền Nam làm ăn mới về từ hồi tháng 5 và quyết định ở quê làm ăn, nhưng không ngờ tai họa lại ập đến. Hiện trong nhà có đến 7 miệng ăn nhưng chỉ biết trông chờ vào mấy sào ruộng và tiền trợ cấp người tàn tật của hai cậu con trai tâm thần. Biết là vậy nhưng ở vào hoàn cảnh của bà Ngoan cũng chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ còn biết hi vọng vào một phép màu mà thôi.
Cô cháu gái Phạm Thị Hằng thương bà, thương các cậu cứ nằng nặc đòi bỏ học đi làm thuê kiếm tiền về phụ giúp gia đình, nhưng bà Ngoan và các thầy cô giáo động viên nên em mới tiếp tục đến trường.
Bà Vũ Thị Tám - Trưởng thôn Đồng Bớp chia sẻ: “Gia đình bà Ngoan sinh được 3 trai, 2 gái, con gái đầu lành lặn đi lấy chồng, con trai thứ hai bị tâm thần, con gái thứ 3 cũng đã chết, cậu con trai thứ tư bị tâm thần và con trai út thì bị tai nạn nằm một chỗ. Tôi làm trưởng thôn ở đây được 10 năm nay, hoàn cảnh bà Ngoan thuộc diện khó khăn nhất thôn, một nửa nhà đang ở cũng là nhà tình nghĩa. Mỗi khi có ủng hộ, hỗ trợ đều ưu tiên cho gia đình bà Ngoan. Mong sao thông qua báo đài, các nhà hảo tâm giúp đỡ được ít nhiều cho gia đình bà ấy thì tốt biết bao, chứ ở đây bà con cũng đã giúp đỡ nhưng cũng chẳng thấm vào đâu vì ai cũng còn khó khăn”.
End of content
Không có tin nào tiếp theo