Tin tức - Sự kiện

Nhật ký thiện nguyện: Tôi đang sống những ngày đáng sống…

(DNVN) - Tôi vẫn nhớ những người chẳng thể nhớ tới tôi, tôi vẫn mong những ngày tháng chẳng thể quay lại. Và tôi biết một điều từ tận đáy lòng – tôi sẽ lại quay lại nơi đây một ngày gần nhất…

Ngày 6/9/2015 – dấu mốc đẹp trong cuộc đời tuổi trẻ của tôi.

Bệnh nhân tâm thần – cái tên lạ lẫm với những người vốn quen sống trong môi trường bình thường như chúng tôi. Và hôm nay, tôi đã đươc biết, được hiểu, gần gũi và chăm sóc cho họ.

Đêm trước ngày xuất phát, có lẽ là một đêm khó ngủ. Những thước phim trên youtube về những bệnh nhân tâm thần tôi xem trước đó cứ vương vấn mãi trong đầu cô gái trẻ.

3h00 sáng ngày 6/9/2015, tôi tỉnh giấc và bắt đầu suy nghĩ cho hành trình ngày hôm nay. Những câu hỏi trong đầu tôi bắt đầu nhiều hơn. Tôi mông lung suy nghĩ về những người tôi sắp gặp, những người tôi sẽ chăm sóc và cả nơi tôi sẽ qua trong chuyến từ thiện này. Có lẽ, người trẻ như chúng tôi vẫn non nớt trong dòng suy nghĩ về cuộc đời, vẫn thoảng hoặc những suy tư, hồi hộp, lo lắng trong những chuyến đi như vậy. Và đây, lần đầu tiên của tôi bắt đầu.

Đại Đức Thích Lệ Minh dặn dò chúng tôi những điều nhỏ nhất trước khi bắt đầu chăm sóc người bệnh, hãy dành hết tình thương cho họ..
Đại Đức Thích Lệ Minh dặn dò chúng tôi những điều nhỏ nhất trước khi bắt đầu chăm sóc người bệnh, hãy dành hết tình thương cho họ..

Bệnh viên tâm thần Mỹ Đức – Bến đỗ bình yên của những mảnh đời điên dại

7h30 sáng ngày 6/9/2015, đoàn thiện nguyện CLB Hà Nội 14 Chữ chúng tôi hơn 100 người tới bệnh viện tâm thần Mỹ Đức – Hà Tây. Đón chúng tôi vào một ngày nắng nóng  đầu tháng 9, những con người nơi đây vẫn cất vang tiếng cười, lời ca. Cô gái mới 22 tuổi như tôi như lạc vào một thế giới khác, một thế giới của những tiếng cười, tiếng la hét và những cặp mắt đầy điên dại.

Khung cảnh nơi đây gợi tôi nhớ về khung cảnh của những làng quê những năm 2000. Cột điện cũ kỹ với những hàng dây điện chăng mắc nhau, những phòng bệnh tối giản tới mức có thể, giường bệnh xơ xác, gạch đã ố mờ trên những vệt hoa văn. Và ở những nơi ấy, bóng dáng người nhà bệnh nhân là cái gì đó xa lạ. Bất chợt, lòng tôi mơn trớn những gì đó lạ lùng!!! Tôi vẫn nhớ những khung cảnh nơi nhưng bệnh viện hiện đại khác là sự sạch sẽ, tiện nghi và tấp nập nơi người nhà bệnh nhân thăm hỏi. Nhưng ở đây sao lạ quá? Cái lạ ấy làm người ta đến ớn lạnh và không khỏi chạnh lòng.

Xin cúi xuống làm người hèn kém, miễn đôi tay làm đẹp cho đời.
Xin cúi xuống làm người hèn kém, miễn đôi tay làm đẹp cho đời.

Công việc của chúng tôi là nấu ăn, cắt tóc cho bệnh nhân và dọn dẹp phòng bệnh. Mỗi người mỗi việc, chúng tôi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Khoảng thời gian ấy, trong lòng tôi như muốn thắt lại. Tôi gặp Danh – một cậu thanh niên mắc bệnh tại bệnh viện. Từ khi chúng tôi mới tới cho khi chúng tôi ra về, cậu bạn đó để lại cho tôi nhiều suy nghĩ rất nhiều. Danh luôn quanh quẩn chỗ nấu ăn của chúng tôi, ca hát, nhảy múa và làm những trò tiêu khiển. Cậu ấy chẳng thể ý thức về hành động nhưng lại luôn vui vẻ, cười nói. Đôi mắt Danh ám ảnh tôi về đời người. Phải chi một ngày nào đó chúng ta rơi vào khó khăn chúng ta liệu có được như cậu ấy? Liệu nụ cười có còn vương trên đôi môi chúng ta hay chúng ta lại xê dịch như chẳng có?.

Bình yên nhé những tâm hồn đồng điệu
Bình yên nhé những tâm hồn đồng điệu.

Quanh chúng tôi đang được bao  phủ bởi hàng trăm tiếng gọi, tiếng hát nghêu ngao, tiếng cười sảng khoái đến lạ lùng và đâu đó, tôi bắt gặp những anh bạn mang trong mình đôi mắt điềm nhiên đến lạ. Già có, trẻ có, nam có, nữ có mức độ nặng nhẹ khác nhau nhưng họ đều về chung một nơi, sống chung một điểm, ăn chung giờ, ngủ chung giấc và cất lên cùng một nỗi lòng. Bước chân của chúng tôi hoan hỉ đến bên họ bằng cả tình thương và tấm lòng khâm phục. Cũng giống như giữa khung cảnh cũ kỹ nơi đây vẫn có một bãi cỏ xanh rờn mọc lên mang trong mình nhựa sống mãnh liệt. Họ xứng đáng và cần sự quan tâm của tất cả chúng ta – người mang chung bóng hình xứ sở với họ.

 

Tiếng hát ai như  xao động lòng người để níu giữ bàn chân tôi ở lại. Tiếng lòng ai như tha thiết yêu thương để vấn vương tôi về nơi đây. Các anh chị ở lại đây còn tôi lại trở về Hà Nội nhưng lòng tôi chẳng khi nào khỏi nghĩ suy và bận lòng về họ. Những người lẻ bóng một mình, những người chẳng một ai bên họ nhưng họ biết cách nương cậy nhau, tạo ra tiếng cười và cất lời bình yên. Tôi vẫn nhớ những người chẳng thể nhớ tới tôi, tôi vẫn mong những ngày tháng chẳng thể quay lại. Và tôi biết một điều từ tận đáy lòng – tôi sẽ lại quay lại nơi đây một ngày gần nhất!.

 

 

Một bữa cơm mà chúng tôi nấu bằng nguyên liệu tình thương dành tặng những người bệnh.
Một bữa cơm mà chúng tôi nấu bằng nguyên liệu tình thương dành tặng những người bệnh.

Chùa Hương – Nơi yên bình ghi dấu những kỷ niệm đẹp

Dòng xe lăn bánh đưa đoàn chúng tôi rời nơi đây tiếp tục hành trình về với chùa Hương – nơi miền sơn cước linh thiêng . Chúng tôi xuôi đò trên dòng sông Hương sơn thủy hữu tình. Chúng tôi được nghe những câu chuyện về những sự tích nơi đây, được trải nghiệm và vãn cảnh. Khoảnh khắc ấy, chúng tôi lại nghĩ đến các anh, các chị nơi chúng tôi vừa rời bước thầm cầu cho họ những điều an lạc nhất. Lòng bỗng an nhiên trong cõi đời và rời xa mọi sân si. Bó củi của bà lão nơi cổng đợi lên chùa Thiên Trù và câu chuyện về cuộc sống của hai ông bà có lẽ sẽ thêm đầy túi kỷ niệm của tôi và để cho chiếc túi kỷ niệm ấy thêm ý nghĩa..

 

 

Chúng tôi đủ duyên lành mừng khánh tuế Hòa thượng Thích Bảo Nghiêm, người thầy mà chúng tôi vô cùng kính trọng.
Chúng tôi đủ duyên lành mừng khánh tuế Hòa thượng Thích Bảo Nghiêm, người thầy mà chúng tôi vô cùng kính trọng.

Một kết thúc – Một khởi đầu mới tại chùa Bằng

Kết thúc đầy ý nghĩa khi chúng tôi trở về chùa Bằng và được tham dự buổi lễ Khánh tuế Hòa thượng Thích Bảo Nghiêm – Phó chủ tịch Hội đồng trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam cùng các anh chị trong CLB TNPT Chùa Bằng và CLB Hà Nội 14 Chữ. Chữ “Duyên” đã đưa tôi đến với ánh sáng Phật pháp giờ đây đang làm cho trái tim tôi biết hướng thiện. Tôi khắc sâu trong tâm lời của thầy dạy tối qua “Đạo Phật lấy con người làm trung tâm và lấy chính con người để cứu rỗi con người”. Chúng ta hãy lấy ánh mắt yêu thương, đôi tay biết san sẻ và một trái tim rộng mở để hóa giải mọi sân si. Và tại đây, lại bắt đầu một khởi đầu mới cho con tim tôi đang trăn trở.

Tôi đang sống những ngày đáng sống…
Tôi đang sống những ngày đáng sống…

Những trải nghiệm ngày hôm nay để thương, để nhớ trong tôi nhiều quá. Quanh tôi bao mảnh đời bất hạnh, quanh tôi bao vũ bão cuộc đời bủa vây đồng loại và tôi – cô gái trẻ 22 tuổi ấy đã hiểu mình cần làm gì. Cảm ơn ánh sáng của đức Phật, cảm ơn môi trường sinh hoạt thiện lành CLB Hà Nội 14 Chữ, Đại Đức Thích Lệ Minh và chữ “Duyên” đã đưa con tới nơi này – Nơi tấm lòng con được khai tỏa… 

Ghi theo Nguyễn Nhung
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo