Nỗi niềm cay đắng của người cha mang trọng bệnh
Nằm điều trị tại Khoa Tim mạch, Bệnh viện Đa khoa Hà Tĩnh, nước mắt anh cứ tuôn dài. Anh nằm viện mà không sao an lòng, anh luôn muốn về nhà, muốn chăm sóc cho các con từng bữa ăn, dạy cho các con từng bài học, con chữ. Dù đang ở viện nhưng cứ nghĩ về các con nước mắt anh lại tuôn chảy.
Cả căn phòng 308, Khoa Tim mạch, ai cũng xót xa, và không thể cầm nổi nước mắt khi nghe anh Phan Văn Cẩn (SN 1970, ở thôn Cồn Soi, xã Trung Lộc, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) kể về hoàn cảnh của gia đình anh.
Anh Cẩn và chị Võ Thị Xuân (SN 1982) lấy nhau được hơn 10 năm. Cuộc sống anh tuy còn vất vả nhưng niềm hạnh phúc luôn đong đầy. Ba đứa con kháu khỉnh lần lượt ra đời, 2 trai, một gái. Đứa đầu của anh là Phan Cao Hiếu, năm nay mới học lớp 5, người con thứ 2 là Phan Thị Khánh Huyền, năm nay học lớp 3 và Phan Mạnh Tân mới 3 tuổi. Mỗi cái tên, mỗi người con anh đều gửi gắm vào đó những ước mơ, những hy vọng.
Ngày ngày 2 vợ chồng đều cần mẫn, chịu khó làm ăn để nuôi các con. Nhưng hạnh phúc ấy quá ngắn ngủi, chỉ trong vòng một năm, tai họa liên tiếp giáng xuống mái ấm của gia đình anh.
Vào cuối năm 2014, chị Xuân, vợ anh sức khỏe bỗng sụt giảm nghiêm trọng. Nghi có chuyện chẳng lành, anh đưa vợ đến các bệnh viện để thăm khám. Anh như ngã quỵ khi hay tin vợ bị ung thư giai đoạn cuối. Dù đã được các bác sỹ chăm sóc tận tình nhưng chưa đến một tháng sau, vợ anh qua đời để lại anh với 3 người con thơ dại.
Từ ngày vợ mất, anh Cẩn cũng trở nên trầm tính hẳn. Anh lao vào công việc để quên đi nỗi buồn cũng như thực hiện mong nguyện cuối cùng của người vợ là phải chăm sóc, nuôi dạy các con nên người.
Thế nhưng nỗi đau này chưa nguôi thì bi kịch khác lại giáng xuống gia đình. Sức khỏe anh vốn đã yếu, từ khi vợ mất, anh lại lao động cật lực nên đã khiến anh ngã quỵ. Anh được các bác sỹ cho biết bị suy thận mãn tính.
Biết mình mang trọng bệnh, nhưng không muốn mọi người lo lắng, anh đã giấu đi bệnh tình của mình. Nhưng một mình anh đã không thể chống chọi nỗi bệnh tật, cách đây gần 3 tháng trong lúc đang đi làm đồng, anh đã bị ngất xỉu.
Đến lúc này, người nhà mới hay, anh Cẩn bị suy thận mãn tính độ 4. Ngoài ra anh còn bị suy tim, cao huyết áp và bộ nhiễm phổi.
Nhiều căn bệnh ập đến cùng lúc khiến sức khỏe của anh yếu hẳn đi. Giờ đây, cuộc sống của anh gắn liền với chiếc giường bệnh. Mỗi tuần anh phải chạy thận 4 đến 5 lần. Ngoài ra anh còn phải điều trị tim mạch, bộ nhiễm phổi.
Đã 2 tháng nay anh chưa được về nhà. Nằm điều trị tại Khoa Tim mạch, Bệnh viện Đa khoa Hà Tĩnh, nước mắt anh cứ tuôn dài. Anh nằm viện mà không sao an lòng, anh luôn muốn về nhà, muốn chăm sóc cho các con từng bữa ăn, dạy cho các con từng bài học, con chữ.
“Tôi nhớ các con của tôi lắm. Tôi muốn về nhà để chăm các con. Nhưng với sức khỏe và bệnh tình của tôi thế này chắc không thể nữa rồi. Mẹ của các cháu đã mất, giờ mà tôi không còn nữa thì không biết các con tôi sẽ như thế nào đây”, những giọt nước mắt tuôn trào trên đôi gò má đen sạm của anh khiến những người bệnh cùng phòng ai cũng ứa lệ.
Chị Phan Thị Liêu, em gái đang chăm sóc cho anh Cẩn xót xa: “Sự sống của anh tôi có lẽ chỉ đếm từng tháng nữa thôi. Nhìn các cháu đang còn nhỏ mà phải chịu những mất mát quá lớn. Không biết, các cháu có chịu đựng được nỗi đau mất mát này không”.
Trao đổi với Dân trí, Bác sĩ Lê Chí Hướng, Khoa Tim mạch, Bệnh viện ĐK Hà Tĩnh cho biết: “Anh Cẩn bị suy thận mãn và đang phải chạy thận nhân tạo theo chu kỳ, mỗi tuần chạy thận 4 đến 5 lần. Ngoài ra anh còn bị suy tim, cao huyết áp, bộ nhiễm phổi”.
“Hiện chúng tôi đang điều trị theo phác đồ, chạy thận, dùng kháng sinh, điều trị viêm phổi. Hiện sức khỏe của bệnh nhân Cẩn rất yếu. Suy thận, suy tim thì không thể chữa trị khỏi được. Chỉ có thể thay, nhưng khả năng này rất khó vì chi phí quá cao và không phải lúc nào cũng có để mà thay”, bác sĩ Hướng cho biết thêm.
Chúng tôi cũng đã tìm về gia đình anh Cẩn ở xã Trung Lộc. Trong căn nhà xập xệ, bàn thờ người vợ còn nghi ngút khói. Ba đứa con anh thì vẫn hồn nhiên, cười đùa.Vì các em còn quá bé nên chưa thể cảm nhận được những bi kịch đã xảy ra với gia đình mình. Các em đã không còn mẹ, và giờ đây sự sống của người cha cũng đang rất mong manh.
Chị Võ Thị Chắt, chị dâu anh Cẩn cho biết: “Cứ nhìn thấy các cháu là tôi không thể nào cầm lòng. Các cháu đang nhỏ dại chưa biết được điều gì. Nhiều đêm các cháu khóc đòi bố, gọi mẹ tôi lại phải nói dối là bố mẹ đang đi làm ở xa để kiếm tiền mua thịt cho các con”.
“Anh em ai cũng nghèo chỉ biết động viên và giúp đỡ được một chút ít. Từ ngày mẹ chúng ngã bệnh, giờ đến bố bao nhiêu tài sản trong nhà cũng đã ra đi. Giờ mà không để anh điều trị thì anh sẽ không sống nổi, mà điều trị thì lấy tiền đâu ra bây giờ.Mong sao anh được mạnh khỏe để về với các con”, chị Chắt đã không kìm nén được những giọt nước mắt của mình.
Ông Nguyễn Văn Đại, Phó Chủ tịch UBND xã Trung Lộc cho biết: “Hoàn cảnh của gia đình anh Cẩn rất khó khăn, hoạn nạn. Vợ thì mới mất, giờ anh Cẩn cũng đang rất yếu. Các con thì lại đang quá nhỏ. Không biết tương lai các cháu sẽ đi về đâu”.
“Địa phương cũng luôn quan tâm động viên, các chế độ chúng tôi cũng ưu tiên gia đình. Nhưng điều kiện của xã có hạn nên chỉ giúp đỡ được một chừng mực nào đó. Chúng tôi mong muốn thông qua báo Dân trí sẽ có nhiều bạn đọc, nhà hảo tâm giúp đỡ, chia sẻ để gia đình anh có thể vượt qua được khó khăn này”, ông Đại cho biết thêm.
Hơn bao giờ hết, gia đình anh Cẩn đang rất cần sự chia sẻ, giúp đỡ của các nhà hảo tâm, bạn đọc gần xa để gia đình anh vượt qua được khó khăn này và để anh Cẩn được an tâm chữa trị.
End of content
Không có tin nào tiếp theo